Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 472: Biết Co Biết Duỗi

Trần Phong không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng trạng thái tinh thần của hai người này thì cần phải được kiểm soát thích hợp.
Những lời mà hắn nói cũng không phải là bịa đặt bừa bãi.
Trước khi trở lại, bên trong những suy luận giữa hắn và Phồn Tinh, bọn họ đã sớm nghĩ tới hoàn cảnh khốn khó của ngày hôm nay và cũng đã tìm ra được ánh sáng của ngày mai.
Chịu thua ư?
Không thể nào.
Dù ở bất cứ nơi đâu, hắn cũng sẽ không để mình trở thành công cụ vơ vét tiền của của bất kỳ kẻ nào.
Hắn sẽ thản nhiên chịu đựng những tổn thất này, đồng thời, đẩy nhanh tiến độ của chặng đường còn lại.
Khi hắn "bị xử oan" ở đây, sự phát triển kinh doanh của chi nhánh viện Tinh Phong Bắc Mỹ và chi nhánh Tinh Phong Entertainment Bắc Mỹ sẽ suôn sẻ hơn nhiều, có khi còn có thể đạt được những bước đột phá nhanh chóng.
Tất nhiên, cuối cùng mọi người chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng, người giành chiến thắng chân chính chỉ có hắn, duy nhất mỗi mình hắn.
Sau đó, chờ sau khi hắn chết, mọi người sẽ phát hiện ra rằng, hắn không phải là người chiến thắng, mà tất cả mọi người đều là người chiến thắng.
"Được rồi, tôi hiểu ý của anh rồi."
Mạnh Hiểu Chu gật đầu.
Lại n cũng nói: "Được rồi, cứ làm theo từng bước một vậy, ai nấy tự làm tốt việc của mình là được."
Đám người bọn họ vừa trò chuyện xong, thì trước cổng lập tức có hai người sóng vai nhau đi vào.
Là Chung Lôi và Lộ Vy.
Hai người mỗi người xách theo đầy túi lớn túi nhỏ, cười nói oanh yến, thế nhưng thực sự đi mua sắm.
Sau khi vào cửa, hai người chuyển mấy túi cho nhân viên phục vụ, sau đó cởi mũ và kính râm, đúng lúc nhìn thấy đám người Trần Phong đang ngồi trong góc.
Hai người lại kề vai bước tới.
"Anh ổn chứ?"
Chung Lôi ngồi xuống bên cạnh, lo lắng nhìn Trần Phong rồi nói.
Trần Phong mỉm cười: "Nhìn tôi giống như có chuyện gì lắm hả?"
Lộ Vy cũng ngồi xuống bên cạnh: "Không có chuyện gì thì tốt rồi."
Chung Lôi không hỏi thêm nữa.
Hiện tại có mấy lời cô nàng không muốn nói cặn kẽ, cô nàng cũng biết với tính cách của Trần Phong, hắn sẽ không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.
Cô nàng dự định sẽ hỏi lại khi hai người ở riêng.
Sau khi dùng "Giấc Mộng Virgo" để vực dậy tinh thần của hắn, Chung Lôi bây giờ cực kỳ bành trướng, tự xưng là đại sư tâm lý.
Chung Lôi không khỏi nghĩ đến đề nghị của Lộ Vy lúc đi dạo phố vừa rồi.
Cô nàng hơi bối rối.
Không phải cô nàng lo sợ Lộ Vy muốn cướp người, vốn dĩ cô nàng không có lập trường để lo sợ điều đó, cô nàng và Trần Phong trong sạch.
Chẳng qua, cô nàng cảm thấy sự hy sinh của Lộ Vy quá lớn, như vậy sẽ không công bằng đối với Lộ Vy.
Khi Chung Lôi đang suy nghĩ về những điều này, Lộ Vy lại hỏi một cách thản nhiên: "Vừa rồi các anh đang nói về chuyện gì vậy?"
Mạnh Hiểu Chu và Lại n nhìn về phía Trần Phong, Trần Phong cũng chẳng giấu giếm điều gì: "Chúng tôi đang nói về những chuyện rắc rối gần đây của viện nghiên cứu và Tinh Phong Entertainment."
Lộ Vy hơi căng thẳng: "Anh quyết định như thế nào?"
"Không có gì để quyết định cả, cứ làm theo từng bước, nên làm cái gì thì làm cái đó. Tôi sẽ không nhảy ra khiêu khích bất kỳ ai, nhưng cũng sẽ không cúi đầu trước ai cả. Tôi sẽ giao những vấn đề này cho thời gian, thời gian có thể giải quyết rất nhiều thứ."
Lộ Vy sửng sốt, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên về câu trả lời của hắn, nhưng cô vẫn lo lắng nói: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để nghĩ cách."
“Không cần, không cần, cứ tự mình lo liệu tốt cho bản thân cô là được rồi.” Trần Phong xua tay nói thẳng: “Cô không cần phải lo lắng cho tôi đâu."
"Được rồi."
Mọi người lại nói chuyện phiếm một phen, Trần Phong phát giác ra rằng dường như giữa Lộ Vy và Chung Lôi đang có một bí mật nhỏ nào đó.
Nhưng hai người đã không muốn nhắc tới, thì hắn cũng không muốn vặn hỏi, dù sao thì bất luận thế nào, chờ đến khi xuyên qua, hắn lật giở sử sách thì sẽ biết thôi.
Những bí mật của các người sẽ không bao giờ giấu được tôi.
Ngẫm lại hình như có chút đắc ý mừng thầm thì phải.
...
Không lâu sau, nữ chủ nhân của bữa tiệc cũng đã trở lại.
Vóc dáng của cô gái không cao, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt thoạt nhìn có chút trẻ ngây thơ, tạo cảm giác rất thanh thuần.
Cô mang một cặp kính gọng tròn mộc mạc, phong cách ăn mặc cũng rất đơn giản, trông không giống như tiểu thư nhà họ Tống - một danh gia vọng tộc ở Hán Châu, mà giống như một nữ sinh xuất thân trong một gia đình bình thường.
Đây là lần đầu tiên Trần Phong nhìn thấy người thật ngoài đời, hắn càng cảm thấy đối phương cực kỳ giống u Thanh Lam, hơn cả trong ảnh.
Hắn lại muốn đánh u mập mạp rồi.
Quả nhiên là bông hoa nhài cắm bãi shit trâu, thời thế đổi thay, lòng người khó đoán.
"Sư phụ, đây là Tống Tư Vũ. Cô ấy cũng rất sùng bái anh đấy."
u mập mạp nắm tay Tống Tư Vũ, hớn hở giới thiệu.
Trần Phong cố nén ghen ghét, giả vờ thâm trầm gật đầu: "Không tồi, không tệ, chúc mừng hai người."
"Cảm ơn sư phụ!"
Mập mạp còn chưa kịp đáp lại thì Tống Tư Vũ đã cất giọng giòn dã.
u mập mạp cũng chẳng khách sáo, quả thực Tống Tư Vũ rất hâm mộ Trần Phong, bất kể là về học thuật hay nghệ thuật thì Trần Phong đều xứng danh là thần tượng kép của cô ấy.
Cô đặc biệt hứng thú đối với khái niệm lập trình lượng tử do Trần Phong đề xuất, sau khi nhìn thấy Trần Phong liền không thể dời nổi bước chân, trái một câu sư phụ, phải một câu lão sư, líu ra líu ríu, hỏi lung tung này nọ, hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.
Nữ sinh này trông có vẻ điềm đạm trầm lặng, nhưng thực chất lại là một người tính tình hiếu động, vô cùng hoạt bát, dễ làm thân.
Trần Phong còn chưa kịp nói gì, cô đã học mập mạp tự mình gán cái danh hiệu sư phụ cho hắn luôn rồi.
Trước đây, Trần Phong còn buồn bực tự hỏi, làm thế nào mà hai người có hình tượng khác biệt lớn như vậy lại có thể lăn lộn chung một chỗ.
Giờ thì hắn đã hiểu, quả thực nếu không phải là người chung đường thì sao có thể tiến vào cùng một nhà một cửa được chứ, quả là duyên phận sắp đặt mà.
Nếu không phải u mập mạp nhìn không nổi nữa mà cứng rắn túm người đi, thì có lẽ Tống Tư Vũ có thể ở đây quấn quýt Trần Phong hỏi cả đêm.
Lúc phải tách khỏi Trần Phong, Tống Tư Vũ vẫn vừa giãy dụa vừa hỏi liệu rằng sau khi cô hoàn thành chương trình tiến sĩ, quay về nước có thể trực tiếp đến viện nghiên cứu Tinh Phong để làm việc hay không.
Trần Phong đem vấn đề này thoái thác cho Lại n, biểu thị hắn đang nghiên cứu nên đã mặc kệ những chuyện khác liên quan đến viện rồi.
Một lúc lâu sau, u mập mạp bước lại gần, vừa lau mồ hôi vừa xấu hổ: "Sư phụ, thực xin lỗi, vợ em lúc nào cũng vậy, gặp ai cũng thân thiết được, hơi có không hiểu phép tắc lễ nghĩa, đọc nhiều sách quá nên cũng hơi ngốc."
Trần Phong tức giận nói: "Chẳng phải đây cũng là tác phong 'thân thiết' của anh à? Chẳng lẽ anh cũng đọc nhiều sách à?"
Mập mạp lập tức nhớ đến quá trình bu bám sư phụ lúc trước, hình như mình và vợ mình là kiểu kẻ tám lạng người nửa cân thì phải.
"Được rồi, được rồi, anh cứ làm việc của mình đi, hôm nay anh mới là nhân vật chính, đừng có để ý đến tôi làm gì."
Đều là người một nhà cả, cũng chẳng cần phải để ý đến mấy chuyện lễ nghi phiền phức kia làm gì, mọi người cùng nhau ngồi hàn huyên, tán gẫu, gửi một ít phong bao đỏ, tặng một ít quà nhỏ.
Trần Phong mang theo Mạnh Hiểu Chu và Lại n đi một vòng, cùng mọi người trò chuyện về những sự việc mấy ngày qua để ổn định "lòng quân".
Sau đó hắn lại tán gẫu trò chuyện đôi ba câu với đám người Trần Lê, Hà Gia Kỳ để duy trì tình cảm.
Kết quả là, hắn không thể thu phục được cái loại sức mạnh 'mẹ mìn' của Mạch Huy, chờ lấy lại tinh thần mới phát ra rằng mình đã hứa sẽ cho Hà Gia Kỳ một bài hát khác.
Trần đại sư cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, xem như bây giờ hắn đã cảm nhận được ý nghĩa của câu đánh giá về Mạch Huy của Trịnh Nhu: "Rất nhiệt tình, biết co biết duỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận