Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 575: Có Cảm Giác Thành Tựu Không?

Trần Phong mạnh miệng nói: "Vì cô đã hy vọng như vậy, ta đương nhiên cũng không phản đối."
Đường Thiên Tâm: "Chà, vậy thì quyết định vậy đi."
Trần Phong: "À... ờ, được... được."
Hắn luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
À không phải, nếu mình dứt khoát thừa nhận rằng đã nghĩ về nó, liệu cô ấy có làm theo không?
Mình…
Thật khổ sở, sai quá sai.
Nhìn thấy bộ dạng như ăn quả đắng của hắn, Đường Thiên Tâm đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, đặc biệt thú vị.
Viện nghiên cứu Chiến Thần vẫn có thể đưa ra những ý tưởng hay.
Mình thực sự không nên ép mình thay đổi cách cư xử của hắn, chỉ cần chơi với hắn như thế này, thuận theo tự nhiên, sẽ rất vui vẻ.
Có lẽ đây là tư vị ‘in relationship’?
"Đúng rồi, thế còn Vu Mộng Anh lão sư thì sao?"
"Lớn."
"Hả?"
Trần Phong: "Rất có khả năng! Tương lai tươi sáng! Trình độ cực cao!"
"À, được rồi. Gặp lại sau."
Đường Thiên Tâm xua tay và ngồi trở lại ghế.
Cô hạ lệnh đuổi khách.
Trần Phong không biết nên đặt tay ở đâu, "Nếu không, nếu không chúng ta..."
Đường Thiên Tâm nghiêng đầu, "Nhân tiện, vì bây giờ anh đã là chỉ huy của Quân đoàn Đập Nồi, anh nên học giáo trình chỉ huy đi? Đến đây, tôi có một số tài liệu. Tất cả đều là tài liệu hướng dẫn chỉ huy do tôi biên soạn, từ nhập môn... được rồi anh đã nhập môn, từ thành thạo đến nâng cao... "
"Đừng chạy nữa. Đây là tất cả tâm huyết của tôi. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để sắp xếp chúng. Tóc rụng tới mấy cọng. Hơn nữa tổng nhân số quân đoàn Đập Nồi mà anh phụ trách hiện lên tới 40 triệu chiến sĩ, đó là một quy mô cực kỳ lớn, đồng nghĩa với việc anh phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của rất nhiều người."
Đường Thiên Tâm chớp chớp mắt.
Trần Phong do dự vài giây rồi thở dài.
Hắn rất muốn nói với Đường Thiên Tâm rằng tốt nhất là nên giao Quân đoàn Đập Nồi cho cô quản lý nhưng nhìn dáng vẻ có chút tiều tụy hiện tại, có vẻ như cô đã thực sự kiệt sức để làm những thứ này, hắn lại không đành lòng.
"Được rồi."
Nhìn Trần Phong rời đi, Đường Thiên Tâm quay người lại, vẻ đắc thắng thoáng qua trên mặt.
Cô nhận được đánh giá kế hoạch Chiến Thần rồi.
Cấp S!
Đường Thiên Tâm siết chặt nắm đấm, thành công rồi!
Hóa ra đây mới là phương pháp chính xác.
Không thể không khen cô một câu thiên tài, cô nghiêm túc học hành rất nhanh.
Cùng một yêu cầu, thay đổi thời gian và trạng thái, có thể đạt được kết quả hoàn toàn khác nhau.
Đường Thiên Tâm nhớ lại phản hồi tiêu cực của mình khi buộc phải đưa giáo trình chỉ huy cho hắn lúc đó, đúng là mất mặt và xấu hổ.
Lúc đó cô chưa phát hiện ra nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ như cô đã sống quá cứng nhắc.
May mắn thay, điểm đánh giá thấp nhất của kế hoạch Chiến Thần là D, nếu không, cô có nhận đánh giá cấp E, F, hay G cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Khi nghĩ đến G, tướng quân đại nhân nghĩ đến một người dấn thân vào nghệ thuật với đánh giá ‘lớn’ của tay họ Trần kia.
Vẻ mặt của cô lại thay đổi, có chút không vui, rất chua.
Cái tên Trần Phong này thực sự không đứng đắn như những gì được viết trong tiểu thuyết cổ đại.
Như vậy rất tốt sao?
Của mình cũng đâu có nhỏ!
Nhưng ánh mắt không vui của mẹ đứa trẻ đến rồi đi rất nhanh.
Vì cô đột nhiên nhận ra.
Vừa rồi hình như cô đang ghen?
Cảm giác này rất đột ngột, nó mâu thuẫn với thế giới quan ban đầu của Đường Thiên Tâm.
Trước đó, cô ấy đã thực sự nhận ra và ngầm đồng ý với việc tối ưu hóa khái niệm gia đình, nhưng Trần Phong và bản thân cô đang ở trong một tình huống đặc biệt, về cơ bản nó không khả thi.
Nhưng việc buộc phải từ bỏ tối ưu gia đình là một khái niệm hoàn toàn khác với việc chủ động sinh ra bất mãn trong lòng.
Cô đã không bù đắp chuyện tình cảm của mình trong mấy ngày nay.
Ra là nó có tư vị này.
Đường Thiên Tâm sử dụng trợ lý cá nhân của mình để phát một video mô phỏng tổng hợp.
Đó là video ghi lại trận chiến giữa Trần Phong và Lâm Bố.
Cô hết lần này đến lần khác chuyển sang góc nhìn đệ nhất, và đôi khi lui ra bên ngoài và sử dụng góc nhìn đệ tam. Vào thời khắc quan trọng của cuộc chiến, cô lại tiếp tục giảm tốc độ, quan sát Trần Phong đột nhiên bộc phát thao tác tỉ mỉ.
Khi dường như nhận ra điều đó, cô sử dụng sóng não của mình để xuất ra các bản ghi ngôn ngữ với tốc độ rất nhanh, viết ra những ý tưởng mới của mình về hiệu quả của chiến sĩ Ngân Hà trên chiến trường, cũng như tóm tắt một số kinh nghiệm cá nhân chiến đấu theo nhóm chiến sĩ Ngân Hà.
Đồng thời, không chỉ Đường Thiên Tâm, mà cả Lộ Tiên Phong, Bernsta, Gaius... và hầu hết các chỉ huy cấp cao đều đang làm việc đó.
Giá trị tham khảo của trận chiến giữa Trần Phong và Lâm Bố thật sự quá to lớn.
Trước đó, dù có bao nhiêu cuộc tập trận và huấn luyện quân sự, cũng không thể mô phỏng được cảm giác chiến đấu liều mạng như thế này.
Các nhà lãnh đạo quân sự không biết rằng chiến hoàn Ngân Hà có rất nhiều khả năng có thể khai thác.
Nhưng trạng thái của Đường Thiên Tâm khi xem video khác với những người khác.
Những người khác chỉ đôi khi phấn khích đến mức tim đập nhanh hơn, nhưng đôi mắt của cô trở nên mê ly từ lúc nào.
Anh chàng Trần Phong này có quá nhiều điều bất ngờ.
Ở bên kia, sau khi rời đi, Trần Phong đi tìm Đinh Hổ.
Hai người đã nói về hoàn cảnh của Đinh Hổ khi anh ấy tham gia ‘buổi thuyết trình’ của Lâm Bố, cuộc trò chuyện chung quy như sau.
"Anh Hổ, ở đây tôi đã sửa lại một phiên bản khác của giáo trình huấn luyện. Xem thử đi. Cuốn này kết hợp một số điểm chính mà tôi đã đấu với Lâm Bố, tôi đã chỉnh sửa sơ bộ tài liệu giảng dạy thành những cấp độ này..."
Một lúc lâu sau, Đinh Hổ âm thầm xóa dòng chữ "Phiên bản cải tiến Đinh Hổ" treo ở hậu tố của "Giáo Trình Phong Thị".
Quá tức giận, quá thất vọng.
Hóa ra những gì mình làm vào tháng trước đều vô ích, còn bị đánh bại một cách thảm thương.
Với giáo trình cải biên này, không gian cho người khác vung vẩy chơi đùa cũng không có. Anh Hổ biểu hiện mình đã thật sự nỗ lực rồi.
Đinh Hổ: "Chết tiệt, cậu nên làm chuyện này sớm hơn!"
Trần Phong: "Trước đây, chẳng phải tôi không rảnh sao?"
Đinh Hổ: "Tôi cảm thấy mình thật sai lầm."
Trần Phong nhún vai, "Không sao. Nếu không phải anh bị Lâm Bố đánh, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc đánh nhau với anh ta. Nếu không đánh với anh ta, tôi sẽ phải đợi khoảng hai tháng nữa mới có bản sách giáo khoa này."
Đinh Hổ: "Vậy ý cậu là việc tôi bị đánh là để anh ta có lý do chọc giận cậu?"
Trần Phong: "Đúng vậy, có phải anh cảm thấy bản thân rất đặc biệt không? Cảm giác cực kỳ thành tựu đúng không?"
"Cút đi! Tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa. Có rất nhiều tân binh trong căn cứ, Bàng Đức đã được chuyển đến cơ sở huấn luyện viên, nên tôi rất bận."
Đinh Hổ chạy đi sau khi nói một câu, cũng không biết anh ta đang trốn cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận