Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 728: Độc Giả Đầu Tiên

Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy, về cơ bản thì quan điểm của anh hoàn toàn chính xác. Có lẽ trong vài trăm năm nữa, nhân loại sẽ không còn bất kỳ tác phẩm khoa học viễn tưởng hay bộ phim nào để xem nữa. Sau một nghìn năm, tác phẩm khoa học viễn tưởng sẽ chỉ còn lại một chủ đề."
"Chủ đề gì?"
"Du hành thời gian."
"Ồ. . . tôi hiểu rồi."
Chủ đề cuộc trò chuyện đến đây, Trần Phong lựa chọn đây là điểm dừng lại.
Những gợi ý mà hắn có thể cho Lưu Card, cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Về phần Lưu Card có thể đạt được thành tựu đến mức độ nào, âu cũng là vận mệnh của mỗi người mà thôi.
Tiếp theo, Lưu Card có chút tò mò hỏi về cuộc khảo sát bảng câu hỏi do Trần Phong và các giáo sư Oxford thực hiện ở Trung Quốc vài ngày trước.
Anh ta muốn biết liệu kết quả điều tra có thực hay không.
Trần Phong nói với anh ta tất nhiên là vô cùng chân thực.
"Cho nên, khi đối mặt với tận thế, những người có thể nói tiếng Trung Quốc sẽ có biểu hiện tốt hơn nhiều so với những người chỉ có thể nói tiếng Anh?"
Trần Phong mỉm cười: "Rất có thể, ai biết được. Trước khi mọi chuyện xảy ra, thì mọi thứ đều là suy đoán."
"Trần lão sư, tôi vừa nảy ra một ý tưởng về một câu chuyện khoa học viễn tưởng."
Lưu Card đột nhiên nói.
"Hả?"
"Tôi đang nghĩ, nếu có một người Trung Quốc có thể đi xuyên qua một đường hầm không-thời gian, và đến 1000 năm sau, hơn nữa, còn chân chính tận mắt nhìn thấy tận thế. Mà cái đường hầm này lại vô cùng kỳ lạ. Mỗi khi anh ta sắp chết trong giây phút tận thế, thì nó sẽ kéo anh ta trở lại hiện tại. Sau đó anh ta lại có thể xuyên qua một lần nữa. Anh nghĩ xem, liệu anh ta có thể cố gắng làm điều gì đó để thay đổi tương lai và cứu vớt tận thế hay không? Anh ta sẽ làm gì nhỉ?"
"Ôi, tôi..."
Trần Phong nhảy dựng lên, suýt nữa thì té ra khỏi ghế.
Ôi, tôi CMN chỉ gợi ý cho anh một chút mà thôi, có cần phải bổ não thành như thế hay không hả!
Anh chính là yêu quái!
Nói gì có nấy.
Cứ như sắp sửa ấp trứng "Phong Lôi" thành công vậy.
Người Trung Quốc? Đừng nghĩ là tôi không hiểu ám chỉ của anh nhé.
Tôi vẫn còn sống sờ sờ đây này, anh định lập bia mộ cho tôi à?
Càn quấy!
. . .
Hai người đang trò chuyện cực kỳ vui vẻ, bỗng nhiên bầu không khí lại trở nên lúng túng khó xử.
Sự im lặng bao trùm.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Lưu Card quay đầu nhìn Trần Phong, trong mắt vừa bối rối vừa kinh ngạc, lại vừa có lo lắng không yên.
Khi chủ động nói ra ý tưởng này, Lưu Card biết rằng, với sự thông thái của Trần lão sư, hắn có thể trong nháy mắt hiểu ngay rằng nhân vật chính trong câu chuyện này chính là bản thân hắn.
Đây cũng chính là chỗ khiến Lưu Card do dự.
Chỉ trong hơn ba tháng, Trần Phong đã tạo ra hơn 10 hạng mục công nghệ mang tính cách mạng, lại viết thêm 3 cuốn sách, đẩy trình độ khoa học và công nghệ ứng dụng tiến lên phía trước đến trình độ gần 100 năm, việc nghiên cứu lý thuyết cơ bản cũng được thúc đẩy đến trình độ hơn mấy chục năm.
Mặc dù những thứ này vẫn còn đang trong quá trình lên men trong giới khoa học, nếu muốn tầm ảnh hưởng lọt vào từng nhà dân bình thường, thì cũng phải mất khoảng một chu kỳ phát triển ngắn từ 5 ~ 10 năm nữa, nhưng sự cống hiến của Trần Phong đã trở thành một sự thật đã định, không thể bỏ qua.
Vì vậy, trong giới học thuật, dường như hắn đã trở thành một Bán Thần.
Trong lòng người đời, từng câu nói, từng hành động của hắn đều có hàm nghĩa sâu xa.
Hình tượng của hắn cũng cực kỳ cao lớn.
Đối với một fan hâm mộ cuồng nhiệt, Lưu Card, một con lai Hoa Kiều, trong lòng anh ta, trên đỉnh đầu Trần Phong có một vầng hào quang chói lọi hơn bao giờ hết.
Trần đại sư trong mắt anh ta chính là người đứng trên đỉnh cao, không ai có thể khinh nhờn.
Lưu Card rất rõ ràng rằng nếu mình viết như thế thì thực ra là đang hạ thấp độ cao của Trần Phong, "bêu xấu" hình tượng của hắn.
Điều này chẳng khác nào "đại nghịch bất đạo", đi ngược lại hoàn toàn so với tam quan của Lưu Card.
Nhưng linh cảm là thứ đôi khi sẽ huyền diệu như thế đó, một khi bùng lên, nó như thể thanh âm của ma quỷ trong lòng, điên cuồng cám dỗ anh ta hướng về nó.
Ngay cả khi anh ta biết rằng điều này vi phạm tam quan và phá hủy tín niệm của mình, Lưu Card vẫn tràn đầy hiếu kỳ và khát vọng về một thế giới vô cùng sống động trong lòng, nơi mà anh ta hy vọng có thể sáng tạo ra vào một ngày nào đó.
Cho nên, anh ta quyết định nói ra trước mặt Trần Phong, chính là để trưng cầu ý kiến của hắn.
Lưu Card đã từng tưởng tượng ra rằng Trần Phong có thể sẽ cân nhắc đến chuyện này một cách cực kỳ nghiêm túc, sau đó thì từ chối.
Như vậy, anh ta cũng sẽ nhận mệnh.
Kết quả thì hay rồi.
Trần Phong à, anh nhảy dựng cái quỷ gì?
Anh là Trần đại sư đấy!
Chững chạc chút đi!
Một tiếng "Ôi, tôi. . ." là có ý gì?
Có phải anh muốn nói "Ôi CMN" không hả?
Chuyện này. . .
Anh cảm thấy tức giận với suy nghĩ của tôi à?
Được rồi, đây cũng là chuyện đương nhiên, có thể tôi sẽ bị sỉ vả một hồi cũng nên?
Lưu Card vô cùng căng thẳng.
"Ực."
Trần Phong cuối cùng lại ngồi xuống.
“Uầy, lão sư, nếu như anh cho rằng cái này không ổn, thật ra tôi có thể không viết như thế.” Lưu Card lo lắng dang tay: “E hèm, có lẽ tôi đã nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ thích xem thôi, chứ chưa từng viết thể loại này bao giờ, tôi không biết cách để dẫn dắt câu chuyện. Nếu tôi viết mấy thứ này, e là chỉ lãng phí thời gian mà thôi."
Trần Phong yên lặng nhìn người này, trong lòng đánh chém hồi lâu.
Dựa trên bản lĩnh mà Lưu Card đã thể hiện khi anh ta tạo ra "Tinh Hỏa Bất Diệt", nếu anh ta bắt đầu xây dựng một câu chuyện xung quanh nguyên mẫu nhân vật là hắn ngay bây giờ, thì dù câu chuyện được viết trong tương lai khác với phiên bản gốc của "Phong Lôi", thì cốt lõi của câu chuyện hẳn là có nét tương đồng.
Trình độ không thể phân cao thấp, chẳng qua phong cách và tiêu điểm khác nhau mà thôi.
Nguyên mẫu nhân vật trong câu chuyện vẫn còn sống, câu chuyện dưới ngòi bút của Lưu Card có thể mang tính khoa học viễn tưởng cứng nhắc hơn, cũng làm suy yếu một cách thích hợp chuyện tình yêu của Trần Phong và Chung Lôi.
Nói tóm lại, chỉ cần anh ta đặt bút viết và duy trì trình độ của "Ngân Hà Bất Diệt", thì trước sau gì nó cũng sẽ thành châu ngọc, "Phong Lôi" của thế kỷ 25 có lẽ sẽ không còn.
Nhưng dù gì thì linh cảm của người ta cũng đã bùng nổ rồi, cưỡng ép dập tắt linh cảm của người ta thì không hay cho lắm.
Trần Phong chỉ có thể thở dài: "Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng tôi nghĩ nếu anh thực sự muốn viết nó ra, thì rất có thể sẽ phải hứng chịu rất nhiều chỉ trích. Dù có tôi đứng ra hậu thuẫn cho anh thì cũng vô dụng."
"Ừm, tôi hiểu mà. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, tôi không sợ."
"Vậy thì anh có thể xây dựng ý tưởng, nhưng tôi không đề nghị anh bắt đầu viết ngay bây giờ."
"Đúng vậy, tôi còn quá trẻ, chưa đủ kinh nghiệm sống, chưa đủ kiến thức sâu rộng. Còn phải học rất nhiều, chưa thể viết vội được."
Trần Phong gật đầu: "Anh hiểu được là tốt. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi. Chờ sau khi viết xong cuốn sách này, nhớ để cho tôi là độc giả đầu tiên của anh đấy."
"Được!"
"Đây là một ước định lâu dài."
Lưu Card cười hết sức khiêm tốn: "Được rồi, cám ơn anh vì đã hiểu cho tôi."
Trần Phong nói xong liền rời đi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận