Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 101: Hy Sinh

Ba giây sau, Đinh Hổ từ bên trong Thanh Long Giáp nhảy ra, lùi về trong hàng ngũ của viện nghiên cứu, gần như cùng lúc, Trần Phong nhảy vào bên trong Thanh Long Giáp của Đinh Hổ.
Mặc dù như vậy sẽ khiến Đinh Hổ mất đi lực chiến đấu, nhưng dưới tình cảnh này, đây hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
"Tại sao? Chuyện này là sao?"
Tại sao lại xảy ra chuyện khó tin như vậy.
Rõ ràng, Lâm Bố đã ngã xuống, nhưng bên trong trang giáp cả biến đang bốc khói nghi ngút, vẫn truyền tới thanh âm của gã.
Trần Phong nhất thời cảnh giác, một bên thúc giục Thanh Long Giáp mau chóng thích ứng với hình thể của mình, một bên bày ra trận địa sẵn sàng ứng phó với quân địch, trong miệng thì cố gắng kéo dài thời gian: "Tao không hiểu mày có ý gì."
Trong lòng hắn quả thực cũng không hiểu, thân thể của đối phương đều bị phá nát rồi mà, như vậy mà vẫn chưa chết sao?
"Tao không cam lòng. Rõ ràng tụi mày là mấy thằng lính bị tẩy não, không có một chút tín niệm nào, chỉ là một công cụ đáng thương, nhưng mà vì sao tao lại thua mày?"
Lâm Bố tiếp tục nỉ non.
Đội cứu viện bên phái lưu vong đã đến, đang cố gắng cắt bỏ trang giáp cải biến trước ngực, muốn kéo Lâm Bố ở bên trong ra ngoài.
Trần Phong gượng cười.
Tẩy não hả?
Hắn không biết Đinh Hổ và những người khác tiếp nhận huấn luyện quân sự là như thế nào.
Nhưng đến lượt hắn thì làm gì có chuyện tẩy não, mà thực ra, cũng không khả năng bị tẩy não.
Bởi vì so với bất kỳ ai, Trần Phong càng rõ ràng rốt cuộc khốn cục có dáng dấp ra sao.
Hắn đã được thể nghiệm qua ba lần rồi.
"Tao biết bên ngoài là như thế nào. Tao cũng biết lý do Chính phủ ngăn chặn hành động của tụi tao. Nhưng là, dựa vào cái gì mà tụi mày có thể quyết định thay tụi tao! Dựa vào cái gì mà tụi tao lại không thể thử một lần? Tại sao tụi tao không có quyền lựa chọn của mình? Nếu phải làm một con rùa đen chỉ biết rúc đầu trên địa cầu, sống không có một chút ý nghĩa nào, cứ nằm chờ chết, thì tao tình nguyện chết nơi vũ trụ!
Tao có sinh mệnh, tụi mày dựa vào cái gì mà cho là tao không thể mang lại hy vọng sống cho loài người! Tụi mày biết không, thứ mà tụi tao muốn mang theo ra ngoài vũ trụ, không chỉ là một ngàn người này, mà còn có hai trăm ngàn phôi trứng hoàn mỹ mà tụi tao đã trải qua trăm cay ngàn đắng để thu thập được!
Tụi mày dựa vào cái gì mà ngăn cản tụi tao? Chẳng lẽ không thể cho tụi tao một lần được bước đi trên con đường của chính mình à?"
Bên kia, rốt cuộc cũng cắt mở được thiết giáp cải biến.
Thanh âm kia cũng càng lúc càng nhỏ.
Trần Phong trơ mắt nhìn mấy tên nhân viên y tế của đối phương, từ bên trong khiêng ra một cái đầu vẫn đang trợn trừng mắt, phần cơ thể từ phần cổ trở xuống quả thật đã bị phá nát rồi.
Đó là một khuôn mặt trẻ trung ngang ngửa mình, gã đang dùng ánh mắt không cam lòng nhìn chòng chọc cửa viện nghiên cứu.
Trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng, cố chấp, và không hiểu.
"Các anh không cần phải cứu tôi nữa, tôi không chịu nổi. Nhưng cái chết của tôi, cũng không phải là vô nghĩa. Tôi đã hạ được một Thanh Long Giáp của anh ta, công việc còn lại liền giao cho các anh. Các anh, lên đi, vì tín niệm của chúng ta, vì lý tưởng của chúng ta. Không có ai thông minh hơn ai, không có ai cao thượng hơn ai, chúng ta không đồng ý với con đường của Chính phủ Trái Đất! Lên đi! Đừng để cho tôi phải chết vô ích!"
Lâm Bố phát ra tiếng rít gào cuối cùng.
Mấy chục vận hành viên Ky Giáp kiểu xưa đồng loạt phát ra tiếng gầm thét bi phẫn, vọt tới.
"Trần Phong, cậu còn ngẩn người cái gì! Lên đi!"
Đinh Hổ ở phía sau hô lớn.
Trần Phong hít sâu một hơi, bên trong mũ bảo hiểm, hắn thu lại nụ cười khổ.
Trong nháy mắt này, ấn tượng của hắn đối với phái lưu vong đã thay đổi rất nhiều.
Hóa ra, đối phương không đê hèn, chỉ có điều, lý niệm lại bất đồng.
Hắn lại hít sâu một hơi, nhanh chóng kéo tham số của Thanh Long Giáp vốn thuộc về Đinh Hổ này, đồng thời, bước đi nhanh như tia chớp, vọt một đường giết tới.
Các vị, tôi thưởng thức lý niệm và dũng khí của các anh, nhưng lần này, chỉ có thể nói một tiếng thật xin lỗi.
5s sau, một cuộc chiến đấu hung hãn bạo phát.
Bắt đầu chiến đấu lần nữa, ai nấy đều bị tâm tình kích thích, vừa mới bắt đầu đã tiến vào ác liệt, gay cấn tột độ.
Trong lòng Trần Phong có ba phần kính trọng đối với những người này.
Nhưng hạ thủ càng thêm vô tình, từng chiêu trí mạng.
Có lẽ vì hắn đã chết lặng.
Có lẽ vì hắn không muốn để cho người khác phải giống như Lâm Bố, trước khi chết còn phải chịu đựng rất nhiều thống khổ.
Cho đến khi phái lưu vong chỉ còn lại 5 cỗ Ky Giáp, rốt cuộc phái lưu vong cũng phát động thế tấn công mãnh liệt nhất, bất kể phải trả giá thế nào. Xe bọc thép và vũ khí hạng nặng của phi cơ tác chiến cỡ lớn bắt đầu phóng ra.
Dù cho trận thế này có thể sẽ phá hủy Trường Hà 711 bên trong viện nghiên cứu, nhưng bọn họ không tiếc.
Thấy vậy, Trần Phong vội vàng lùi về sau, thủ ở cửa, cầm khiên chắn ở trước người: "Anh Hổ, các anh mau rút về công sự(*)bên trong lòng đất đi!"
(*)Công sự chính là công trình quân sự dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của địch.
Đinh Hổ đã đổi thành một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, lắc lắc đầu: "Không kịp nữa rồi."
Ánh sáng phía trước đỏ rực, hệt ánh bình minh khi vừa ló rạng.
Luồng laser đỏ rực của hơn 20 tòa pháo laser nóng chảy tập trung lên tấm khiên của Trần Phong, người đang ngăn trước cửa lớn.
Chỉ khi bị đe dọa bởi những tính mạng của các chiến hữu sau lưng, Trần Phong mới có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ cho bọn họ bắn trúng.
Trần Phong dùng bả vai phụ trợ cánh tay, hợp sức giữ chặt tấm khiên, nhưng chỉ trong chớp nhoáng, hắn liền nhận ra bề mặt của tấm khiên đang nóng lên, khó có thể giữ chặt
Nhưng hắn vẫn bất chấp đau nhức trên tay, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng ngã một đống người.
Mặc dù tấm khiên hợp kim có thể giúp hắn ngăn chặn tạm thời pháo kích chính diện, nhưng những pháo kích bắn ra hai bên lại khiến đồn trấn của viện nghiên cứu bị tổn thương nặng nề, kéo theo rất nhiều người bị trọng thương.
Đinh Hổ đang đứng dưới công sự phòng ngự, trong tay vẫn đang cầm súng bắn tỉa hạng nặng.
Công sự phòng thủ chỗ eo anh ta có một lỗ tròn lớn chừng bàn tay, miệng lỗ tối om và đang bốc ra khói trắng, phát ra ánh đỏ, chất lỏng hòa tan đất cát đang từ miệng lỗ từ từ chảy ra, chưa kịp chạm đất đã khô lại, kết thành một khối màu cam.
Tay trái Đinh Hổ giữ súng, báng súng đặt bên hông, trên mặt anh ta treo ý cười nhàn nhạt, hướng về phía Trần Phong vẫy tay.
Môi anh ta động đậy.
Nhìn khẩu hình của anh ta.
Anh ta đang nói.
"Tôi đã làm tròn lời hứa rồi, chết trước cậu. Trần Phong, mang theo phần của tôi mà sống tiếp nhé. Phái lưu vong căn bản cái gì cũng không hiểu, chỉ có cậu mới có kỹ xảo chiến đấu đỉnh cao, đứng đầu nhân loại! Nếu như cái thế giới này chắc chắn bị hủy diệt, thì thôi vậy! Nhưng nếu thế giới này nhất định cần một Chúa Cứu Thế, thì người đó, nhất định là cậu! Chỉ có thể là cậu!"
Trước ngực anh ta, ngay vị trí buồng tim, có một cái lỗ tròn trịa.
Cũng không có máu chảy ra.
Bên trong lỗ là một màu đen nhánh, đã bị cacbon hóa hoàn toàn.
"Trần Phong! Chạy đi! Đủ rồi! Hãy sống tiếp! Sống đến tận cùng của văn minh!"
Đinh Hổ nghiêng sang một bên, một bên rống to như thể xé rách cổ họng.
Đôi mắt Trần Phong chợt đỏ.
Không có lệ.
Hắn từng gặp qua điểm cuối, từng thể nghiệm qua điểm cuối.
Ở thời đại này, hắn sẽ không đồng tình bất cứ kẻ nào.
Nhưng lại không thể giải thích được, hắn phảng phất mơ hồ nhìn thấy linh hồn thuộc về Đinh Hổ từ sau lưng bay lên cao.
Cao lớn như vậy.
Che khuất cả bầu trời.
Cuối cùng, lại hóa thành một dấu ấn, rơi vào Thanh Long Giáp trên người mình, thứ nguyên bản vốn thuộc về Đinh Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận