Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 234: Đừng Hòng Lừa Tôi

Khắp nơi đều có thể thấy những người trung niên bạc và hói đầu, để có thể đạt được một mức độ học tập đáng kể, rất nhiều người đã sớm bạc đầu hoặc bị hói.
Rụng tóc là một thực tế tàn khốc mà những người lao động trí óc cường độ cao phải đối mặt trong thế kỷ 31.
Dù có thể dùng kỹ thuật sinh sôi, thì chẳng bao lâu cũng sẽ rụng hết, do đó bọn họ cũng mặc kệ.
Không có nhiều người trở thành nghiên cứu viên cấp chuyên gia hay học giả cao cấp mà không bị trọc đầu như u Thanh Lam.
Nếu không trọc, đại thể cũng dễ biến thành thiếu niên tóc trắng.
Nghĩ đến đây, tâm tình Trần Phong thật sự phức tạp.
Thỉnh thoảng hắn cảm thấy bực dọc vì cuộc đấu tranh cô độc của mình.
Tại sao là hắn?
Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác hắn phải khổ cực như vậy?
Chuyện này đối với hắn có công bằng hay không?
Hiện tại hắn không nghĩ như vậy.
Những người khác không biết được nhiều chuyện như hắn nhưng điều đó không hề cản trở họ nỗ lực cố gắng.
Điều gì đã cho bọn họ sức mạnh để phấn đấu đến mức này?
Câu trả lời thật ra cũng không khó đoán.
Trước khi ngày chiến đấu quyết định đến, bọn họ muốn cố gắng để lại nhiều kết quả nghiên cứu khoa học có giá trị nhất hoặc muốn tận mắt chứng kiến kết quả sáng tạo của riêng mình được ứng dụng cho chiến tranh.
Dù chỉ là gia tăng một chế phẩm trong phòng thí nghiệm, một lần hoàn thành tham số giới hạn mới cho trang bị vũ khí, cũng có thể nâng cao tỷ lệ chiến thắng của nhân loại.
Chiến trường của những người lính là trên sân huấn luyện và trên chiến trường trong tương lai.
Chiến trường của các nhà nghiên cứu khoa học là trong các phòng thí nghiệm và dự án tương ứng của họ.
Vĩnh viễn không ngừng bước.
Một mực phấn đấu đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Đây cũng là tín điều nhân sinh duy nhất của nghiên cứu viên khoa học thời đại này.
Trần Phong điều khiển thiết bị kết nối cá nhân để kiểm tra dữ liệu.
Quả đúng như hắn đoán.
Ở thời đại này, tuổi thọ bình quân của quân nhân và người lao động phổ thông đã đột phá 200 tuổi.
Nhưng nhân viên nghiên cứu khoa học chỉ có 150 tuổi.
Ngay cả với các phương pháp bảo vệ sức khỏe và y tế tiên tiến nhất, tuổi thọ trung bình của những học giả ở cấp tông sư vẫn chưa đến 180, tệ hơn rất nhiều so với dữ liệu trung bình của toàn nhân loại.
Khi chiến tranh chưa chính thức bắt đầu, chính những nhà nghiên cứu này đã hy sinh cho nhân loại.
Các nhà nghiên cứu làm việc chăm chỉ và hy sinh tuổi thọ của họ, vì vậy họ nên được tôn trọng.
Đây cũng là nguyên nhân khi Lâm Bố nghe nói Trần Phong đến học viện khoa học rồi, thì dù hết sức không cam lòng nhưng cuối cùng cũng đành chịu từ bỏ ý định.
Ngoại trừ danh hiệu thiên tài chiến sĩ này, thành tựu nghiên cứu khoa học của Trần Phong cũng bắt mắt không kém.
"Xin hỏi, ngài là Trần Phong lão sư?"
Đang lúc Trần Phong bùi ngùi không thôi thì bên tai hắn vang lên giọng nói ngọt ngào.
Trần Phong đột nhiên thức tỉnh, ngẩng đầu quay mặt nhìn lại chỗ khác, ánh mắt hơi sáng lên.
Đám bảo bối quái quỷ gì thế này.
Nhan sắc cấp dưới của cô học sinh u Thanh Lam đều cao như vậy sao?
Ở bên cạnh hắn bấy giờ là 7-8 cô gái mặc đồng phục màu trắng đứng quanh.
So với những cái đầu trọc đến muốn phát sáng ra ánh bạc mà hắn có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu trong quảng trường, thì nhóm các cô gái tóc đen và mảnh khảnh này đặc biệt bắt mắt.
Trần Phong thầm nghĩ, có phải u Thanh Lam chịu sự phân phó của Đường Thiên Tâm, cố ý sắp xếp một đống nghiên cứu viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đến để thử thách hắn?
Thật nhàm chán.
Hắn mà người thô tục, ý chí yếu đuối vậy ư?
Đây đúng là quá xem thường người khác.
Hắn đứng dậy, cười nói bình dị gần gũi, "Ừ, tôi là Trần Phong. Mọi người là bạn của u Thanh Lam tới đón tôi à?"
Một cô nàng tóc ngắn đằng sau lớn tiếng nói: "Không... ối."
Cô bị cô gái tóc dài phía trước giẫm lên chân một cái.
Cô gái tóc dài chính là người mới vừa chào hỏi Trần Phong.
Cô nàng cười híp mắt, "Đúng vậy, chúng tôi là bạn của u lão sư, cô ấy tạm thời có chút việc, không tới được. Cho nên mới bảo chúng tôi giúp cô ấy đi đón ngài."
"Làm phiền mọi người quá, một người tới là được rồi. Thật là, đến nhiều người như vậy làm gì."
Trần Phong không nghi ngờ gì, đứng dậy đi theo bọn họ.
Vài phút sau, u Thanh Lam và một ông già ngơ ngác đứng nhìn nhau trước đứng tại nền tảng giao thông.
u Thanh Lam: "Người đâu?"
Lão giả nói: "Cô truyền tin cho cậu ta đi?"
Năm giây sau, u Thanh Lam kinh ngạc lắc đầu, "Không cách nào liên lạc được, nói là đang ở trong khu bí mật, không cho phép bên ngoài liên hệ."
Cô trở nên mờ mịt.
Cái tên này có thể đi đâu?
Chẳng lẽ trong thời đại thông tin phát đạt như ngày nay, mà một con người sống sờ sờ như Trần Phong lại có thể tự dưng biến mất?
Nói về phía hắn, Trần Phong đang bối rối ngồi uống trà ngay trong một đại sảnh được xây dựng bằng những bức tường kim loại màu trắng.
Sau khi hắn và đoàn người này rời khỏi nền tảng giao thông trọng điểm, di chuyển trên phương tiện trên không bao lâu, bọn họ lái thẳng vào một ngôi nhà lớn ở rìa thành phố Khoa học.
Sau đó mấy người kia bảo hắn ngồi xuống, cũng nói cho hắn biết là sẽ ngay lập tức đi thông báo với u Thanh Lam lão sư, bảo hắn chờ một lát.
Người xinh đẹp nhất trong đám được lưu lại châm trà mời trái cây, cùng hắn nói chuyện phiếm.
Trần Phong cảm thấy mặc dù nhìn mỹ nữ thật sự rất vui, nhưng dù sao thời gian của hắn cũng rất quý giá, chờ đợi cũng không phải thứ gì hay ho.
Nhất là sau khi ngồi xuống, hắn có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân khẽ truyền đến chấn động, cho thấy rõ căn phòng lớn này đang tự mình di động.
Có điểm lạ.
Nếu không phải biết rõ toàn nhân loại bây giờ cực kỳ đoàn kết, không tồn tại gian tế thì hắn thật sự cho rằng mình đang bị mai phục ám toán.
Trần Phong chờ thêm vài phút, hắn vẫn không thấy u Thanh Lam, hắn thử truyền tin thông qua hệ thống để tìm người, nhưng lại không có tín hiệu!
Hắn đứng ngồi không yên.
Không quan tâm đến cô nàng đang dây dưa ở đây, hắn đứng dậy đi đến cửa kim loại của đại sảnh, bàn tay đặt trên thẻ hệ thống Thần Phong bên hông.
Sau đó, hắn nhìn thấy một tòa nhà lớn càng ngày càng gần phía trước.
Cùng với bảy ký hiệu lớn của viện nghiên cứu khoa học sinh mệnh trên tòa nhà.
Hắn lập tức rùng mình, nổi hết da gà tại chỗ.
"Tôi đi đây! Chẳng phải u Thanh Lam ở viện khoa học vật liệu sao? Các người đưa tôi tới viện sinh mệnh học làm gì? Cuối cùng thì các người là ai? Muốn làm gì? Muốn xắt lát tôi sao?"
Trần Phong vừa chất vấn, vừa nhảy qua một bên, chuẩn bị chạy trốn.
Cô nàng kia một mực bắt lấy hắn, hô hoán, "Người đâu, mau tới đây! Mau tới đây! Trần Phong muốn bỏ chạy!"
Trong nháy mắt tiếp theo, tốc độ phi hành của căn phòng lớn đột nhiên tăng nhanh, ầm ầm lái thẳng vào viện sinh mệnh.
Hơn 10 người đổ ra từ cánh cửa nhỏ gần đại sảnh, lao về phía hắn, cố gắng hạ gục hắn ngay tại chỗ.
Hơn 10 người này đều là nữ, gần một nửa số đó là những người đã tiếp cận Trần Phong ở quảng trường nền tảng giao thông trọng điểm, những người khác thì trốn sẵn ở đây, không biết bọn họ thật sự có tính toán gì.
Thế cục trước mắt thay đổi bất ngờ, tốt xấu gì thì Trần Phong cũng là chiến sĩ thâm niên, gặp loạn không sợ, hắn cấp tốc thoát khỏi sự khống chế của người bên này, sau đó cố gắng nghiêng một nửa cơ thể ra khỏi cửa đại sảnh, định bỏ trốn.
Với hệ thống Thần Phong trên người, cho dù hắn có nhảy ra ngoài như vậy, từ không trung rơi xuống đất cũng có thể bình yên vô sự.
Nhưng đối phương cũng rất ngoan cố, cửa đại sảnh vốn đang rộng mở đột nhiên hai khối kim loại xoay chuyển vào trong, ‘rầm’ một tiếng phong tỏa nơi này.
Trần Phong cắn chặt hàm răng, "Các người thật to gan! Dám phục kích chuyên gia học viện khoa học, chiến sĩ quân đội trái đất! Lên..."
Ngón tay hắn khẽ run, chỉ trong chớp mắt, hắn thật sự muốn gọi hệ thống Thần Phong lên.
Chỉ là một căn phòng, nếu Trần Phong thật sự dùng toàn lực để phá vây, đương nhiên không khó.
Một cô gái trông tương đối có tuổi đứng dậy từ trong đám người, "Trần Phong lão sư xin chờ một chút! Chúng tôi không phải hạng lưu manh! Chúng tôi là nghiên cứu viên đứng đắn của viện sinh mệnh!"
Trần Phong giận dữ chỉ vào đối phương, "Không thể! Mặc dù nhân loại ở thế kỷ 31 vì tiến hóa gen nên nhan trị phổ thông cũng tương đối cao, tuy nhiên phần lớn các người ai cũng xinh đẹp quá mức! Thêm vào đó, tóc các người đều rất dày, lại không hề bị bạc, làm sao có thể là nghiên cứu viên. Tôi cũng là học giả, cũng là chuyên gia, tôi hiểu công việc của mình, đừng nghĩ có thể lừa phỉnh tôi."
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận