Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1093: Quy Luật Cơ Bản Của Vũ Trụ

"Được rồi, vậy thì ước định 10 năm đi. Nếu như trong vòng 10 năm nữa mà cậu có thể hoàn thành bản sao của vi khuẩn ZS, thì tôi đây sẽ cam đoan với cậu, cho dù có phải liều cái mạng già này, tôi cũng sẽ tạo ra một không gian con ba chiều cho cậu."
Sau khi Âu Mộng Phong do dự được một lúc, anh ta quyết định dốc toàn lực.
Lại Văn Minh bật cười, vẻ mặt vốn dĩ cực kỳ nghiêm túc hiếm khi lại lộ ra tinh thần phấn chấn thuộc về người trẻ tuổi: "Âu viện trưởng quá khiêm tốn rồi. Dù sao ở tuyến thời gian trước, ông cũng có thể chế tạo ra bom hạt vượt trong điều kiện kỹ thuật nghèo nàn cơ mà."
Âu Mộng Phong tức giận xua tay: "Được rồi được rồi, đừng có mà tâng bốc tôi."
Khi Lại Văn Minh định xoay người rời đi, Âu Mộng Phong đột nhiên nhắc nhở cậu ta một câu: "Cậu đọc hiểu được lịch sử, không thành vấn đề, vì đây là năng lực của chính cậu. Nhưng tôi phải nhắc cậu một câu, không được mang những chuyện mà cậu biết đi chia sẻ cho những người không biết. Nhà hiền triết từng nói..."
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Vận mệnh của mỗi người là khác nhau, và luôn luôn biến hóa. Cho nên, việc biết trước nhân sinh chưa chắc đã là chuyện hạnh phúc. Đúng không? Đừng nhìn tôi chỉ mới 16 tuổi mà nhầm, tôi biết rất nhiều đạo lý đó."
"Đi đi, đi đi."
Âu Mộng Phong tức giận xua tay.
Sau khi Lại Văn Minh rời khỏi văn phòng, Âu Mộng Phong mới tự nhủ: "Cũng không biết lần này, tiểu tử này có thể đạt đến độ cao thế nào."
Dù không muốn thừa nhận nhưng một viện trưởng như anh ta vẫn luôn âm thầm hâm mộ những thành tựu của Lại Văn Minh.
Anh ta rất rõ ràng.
Cho dù bây giờ anh ta không già, cho dù ở cùng một vạch xuất phát với Lại Văn Minh, thì anh ta cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể đuổi kịp độ cao của Lại Văn Minh.
Tạo ra một không gian con ba chiều đã là cực hạn của anh ta rồi.
Nhưng Âu Mộng Phong biết rằng nếu Lại Văn Minh thành công, thì vi khuẩn ZS mới chỉ là bước khởi đầu.
"Cho nên, nhà hiền triết nói quả không sai. Người không có nghị lực thì sẽ không chịu nổi đòn đả kích này."
Âu Mộng Phong tự lẩm bẩm một mình, khép tài liệu lại, bước ra khỏi phòng.
Anh ta cần phải hít thở chút không khí.
Bên ngoài, ánh nắng vô cùng vừa vặn.
Mặt trời treo cao.
Trong viện nghiên cứu Tinh Phong với phong cách rừng lá này, cây cối vô cùng xanh tươi, đôi khi lại có vài con chim bay ngang trời, đôi khi sẽ là vài con thú chạy vội trong rừng.
Những điểm nhọn xen kẽ trong rừng cây chính là những tòa nhà màu trắng.
Khi trình độ khoa học kỹ thuật thế kỷ 26 đạt đến đỉnh cao mới, nhân loại đã làm cho Trái Đất giống như thời cổ đại cách đây cả triệu năm.
Thời không chính là một vòng tuần hoàn vô cùng vi diệu.
...
"Chỉ huy Glenney, trong vòng 72 tiếng nữa, chúng ta sẽ đến Methuselah."
Một hạm đội nhỏ đang chậm chạp bước đi trong vũ trụ, với vận tốc bằng một nửa vận tốc ánh sáng.
Trong cabin chỉ huy của Hỏa Tâm mới, Sumit trong bộ quân phục hiên ngang cất giọng nói với Glenney - người đang ngủ gật trên ghế chỉ huy.
Glenney mở đôi mắt ngái ngủ: "Vậy sao? Được rồi, triển khai kế hoạch A."
Cái gọi là kế hoạch A, chính là kế hoạch phát triển thông thường bình thường nhất được bộ khoa học đế quốc xây dựng trước khi khởi hành
Hạm đội Bonnie trước tiên sẽ thành lập một thuộc địa trạm không gian vũ trụ cư trú xung quanh Methuselah, bắt đầu kế hoạch tái tạo chủng tộc một cách nhanh chóng, với mục tiêu là đạt đến quy mô 10 tỷ người trong vòng 20 năm.
Hạm đội đã mang theo 20 tỷ phôi đông lạnh.
Nhiệm vụ của hơn một triệu thành viên phi hành đoàn khi đến đây, không chỉ là thực hiện các hoạt động nghiên cứu khoa học tại chỗ, mà còn phải xây dựng căn cứ.
Trong thời đại vũ trụ, khi nhân loại chưa thể làm chủ công nghệ đông lạnh cơ thể người, và tuổi thọ của nhân loại không thể đột phá mức 500 năm, tầm quan trọng của phôi đông lạnh trong quá trình thực dân và mở rộng lãnh thổ của nhân loại đã được nâng lên một tầm cao chưa từng có.
Nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi, lại còn phải đối mặt với sinh, lão, bệnh, tử, nếu muốn chiếm cứ càng nhiều không gian trong vũ trụ, thì họ chỉ có thể tiếp tục gửi gắm hy vọng vào những thế hệ mai sau.
Tất nhiên, từng có người có khát vọng trường sinh bất tử. Vào thế kỷ 24, thậm chí còn có một số nhà phân bổ tài nguyên đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ và rất nhiều nhân lực vật lực để cố gắng tìm ra công nghệ bất tử - thứ vượt ngoài kế hoạch "1000 năm" mà Trần Phong đã để lại.
Mặc dù Trần Phong từ lâu đã nói rằng 'trường sinh bất tử là chuyện người si nói mộng', nhưng cũng vì là mộng nên sẽ luôn có người thử cố gắng.
Những người này đã thử rất nhiều phương pháp khác nhau, kháng lão hóa, kết băng tâm trí, đông lạnh cơ thể người, chuyển hóa cơ giới, thay thế nhân bản ... vv, nhưng đều gặp phải một vấn đề khó khăn không thể nào giải quyết được.
Tư duy của nhân loại không thể được củng cố vững chắc.
Cho dù thực sự có người có thể chuyển hóa thành công ký ức của mình vào bộ não nhân bản của anh ta, nhưng còn chưa được 2 ngày, tư duy của anh ta đã sụp đổ rồi, người nhân bản mang theo bộ não này biến thành cơ thể sinh vật vô nghĩa.
Cũng có một số người giống như Trần Phong, thử cố gắng lượng tử hóa tư duy của chính họ rồi tiến vào mạng lượng tử, nhưng điều nghiệt ngã chính là, ký ức của những người này đều bị dữ liệu bên trong mạng lượng tử đồng hóa, trở thành “chất dinh dưỡng” của Phồn Tinh.
Ý thức tự chủ của những người này tan thành mây khói.
Nhân sinh của họ cũng trở thành một phần nhỏ trong tri thức rộng lớn của Phồn Tinh.
Những ý tưởng ngấp nghé tới trường sinh bất lão của nhân loại kéo dài mãi đến cuối thế kỷ 25 mới kết thúc.
Mọi người đã hoàn toàn nhận rõ được hiện thực.
"Không có người nào" có thể sống mãi mãi.
Đây là quy luật cơ bản mà vũ trụ ban tặng cho nhân loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận