Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 111: Sự Hy Sinh Của Đồng Đội

Trần Phong trở lại khoang hạm, nơi mà các vận hành viên Thanh Long Giáp đang tụ tập chuẩn bị chiến đấu.
Bàng Đức cùng rất nhiều đội viên chính thức khác đều đang xếp hàng đợi hắn.
Dựa theo quy định, bởi vì hắn là đội trưởng cấp Thượng úy, nên phải cổ vũ động viên các chiến hữu trước trận chiến.
Đây không phải là sở trường của Trần Phong, cho tới bây giờ, hắn chỉ biết biến mình trở thành tấm gương sáng, chứ chưa bao giờ nói những lời nghiêm túc trịnh trọng như vậy.
Hôn nữa, cá nhân hắn thuộc chủ nghĩa bi quan, cho nên, hắn không cho rằng lời động viên của mình có thể tạo nên tác dụng cổ vũ.
Hắn chỉ có thể chắp hai tay ra sau lưng, bước chân qua lại, trầm mặc suốt 10 phút, khiến bầu không khí nghiêm túc đến trình độ nhất định, hắn mới lên tiếng: "Các vị, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ. Chúng ta đa tiêu hao rất nhiều tài nguyên của xã hội, cũng vì khả năng xuất hiện địch nhân mà chuẩn bị vô số kế hoạch. Một khi địch nhân xuất hiện, Trí tuệ trung ương của chúng ta sẽ nhận ra trong khoảng 0.1s và lựa chọn phương án ứng phó tối ưu nhất. Hạm trưởng của chúng ta trong vòng 5s phải hoàn thành tất cả chỉ thị và bố trí, Mà chúng ta, những chiến sĩ Thanh Long Giáp, chuyện mà chúng ta cần làm chính là, trong 1s phải rõ ràng được vai trò của chính mình trong cuộc chiến này, không ngần ngại chấp hành nhiệm vụ của chính mình! Tôi nói xong rồi. Nghỉ!"
Sau khi tuyên bố giải tán đội hình, Trần Phong trở lại căn phòng của mình.
Về phần những chiến sĩ Thanh Long Giáp còn lại, mỗi người đều phối hợp với trợ lý vận hành, kiểm tra lần cuối, bảo đảm trang bị của bản thân ở mức hoàn mỹ, sẵn sàng cho việc chiến đấu bất cứ lúc nào.
Trang bị của Trần Phong do u Thanh Lam phụ trách, trải qua nửa năm rèn luyện, bây giờ hai người đã phối hợp vô cùng ăn ý, không kẽ hở.
"Trần Phong, trang bị của anh không có vấn đề gì cả, có thể đợi lệnh bất cứ lúc nào."
u Thanh Lam gõ cửa phòng nghỉ ngơi của hắn, vừa đi vào vừa nói.
Trần Phong gật đầu: "Cảm ơn."
Nhìn mái tóc bạc không thể khôi phục lại thành màu đen như cũ của u Thanh Lam, lại thêm khuôn mặt tròn bụ bẫm, hắn suy nghĩ một chút, rồi hỏi "Tiến sĩ u, tôi nghe nói lúc rảnh rỗi cô cũng có nghiên cứu qua nhân học. Đúng không?"
"Đúng vậy, có chuyện gì không?"
"Cô có nghĩ rằng phương hướng lựa chọn tiến hóa của nhân loại hiện tai phù hợp với những mong đợi kia không? Chủ động tước bỏ những cảm xúc phong phú mà nhân loại khác biệt với động vật bình thường, liệu có thực sự trợ giúp cho việc đối diện với những địch nhân không biết tên kia không?"
u Thanh Lam nhướng chân mày: "Anh đang nghi hoặc?"
"Dĩ nhiên."
"Thật ra thì vấn đề này không có câu trả lời. Bất kể là viện Bàn Cổ chuyện về công nghệ sinh học, hay viện Chu Tước chuyên về nhân văn, ai cũng không có câu trả lời xác thực. Chủ đề này đã xuyên suốt lịch sử biến hóa của nhân loại, từ viễn cổ đến đương thời. Mỗi một lần chiến tranh, ôn dịch, mỗi một quá trình phát sinh biến đổi trọng đại của xã hội, đều là một lần thăm dò.
Trước khi nhìn thấy kết quả, chúng ta không thể phán đoán là nó đúng hay sai, chỉ có thể căn cứ vào đáp án cuối cùng, để suy ra liệu quá trình giải đề có chính xác hay không. May mắn thay, cho đến nay, nền văn minh nhân loại vẫn tồn tại, điều này có thể chứng minh rằng, con đường mà chúng ta đang đi không sai."
Trần Phong phản bác: "Cũng có thể chỉ là vì nguy cơ đối mặt lúc trước còn chưa đủ lớn."
"Có lẽ vậy. Cuộc thăm dò, thử nghiệm này phải đánh đổi rất lớn, lớn đến mức không thể chịu đựng được, nhưng chỉ có thể chịu đựng mà thôi."
...........
Nương theo một vụ nổ lớn, ánh sáng lóa mắt đến cực hạn, thế giới của Trần Phong lại trở lại với yên tĩnh.
Hắn lẳng lặng trôi nổi giữa một vùng tăm tối hư vô, chờ đợi linh hồn trở về, chờ đợi tỉnh lại một lần nữa.
Trước đó, suy nghĩ của hắn dừng ở hình ảnh ở Đường Thiên Tâm đang trợn to cặp mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm con cờ trong tay.
Trần Phong đã tính sai một chuyện, toàn bộ nhân loại toàn bộ sĩ quan chỉ huy đều tính sai một chuyện.
Sau khi hoàn thành đoạn cổ vũ các chiến hữu, từ lúc 12h trưa ngày 26 tháng 10 năm 3020, hết thảy Hạm đội Tinh Không và toàn bộ quân nhân trên đất liền đều bước vào tình trạng cảnh giới cao độ, chờ đợi tai nạn giáng lâm bất cứ lúc nào.
Trần Phong vẫn buông lỏng cho đến 8h sáng ngày 27 tháng 10 năm 3020, sau đó với tư cách là sĩ quan chỉ huy của đội đặc chiến, anh được phái đi để bay ra khỏi Chiến Hạm, thả vào không gian vũ trụ cách chiến hạm 10km.
Bọn họ không phải biến trận tuyến ngoại vi thành khiên thịt, mà đang xen kẽ các kẽ hở giữa các chiến hạm thuộc cánh trái Hạm đội.
Chiến sĩ Thanh Long Giáp không phải là đội cảm tử đi chịu chết oan, việc điều động trước thời hạn là vì phòng ngừa thế cục biến hóa quá nhanh, ngay cả cơ hội rời khỏi khoang thuyền tiếp ứng cuộc chiến cũng không có.
Công Nguyên năm 3020 ngày 27 tháng 10, 9h43' sáng.
Trần Phong hạ lệnh sử dụng huyết thanh Ngưng Huyết, hắn là người cuối cùng trong toàn bộ chi đội trưởng đội đặc chiến truyền lệnh này ra, nhưng không có ai nghi ngờ rằng hắn đang trì hoãn.
So với tất cả mọi người, hắn còn khẩn trương hơn.
Hắn chẳng những kéo công sắc thám trắc đến mức cao nhất, mà còn điều chỉnh trạng thái tinh thần đến mức nhạy cảm nhất.
Hắn có thể thề, bất kể địch nhân lấy tư thế nào xuất hiện, từ phương hướng nào đến gần, hắn nhất định có thể kịp thời phản ứng.
Nhưng vũ trụ vào giờ khắc này vẫn tĩnh lặng không tiếng động, ánh sao vẫn rực rỡ như cũ.
"Hạm đội tiên phong báo cáo, chưa phát hiện được địch!"
"Cánh trái Hạm Đội...."
"Cánh phải Hạm Đội..."
9h45', thông báo của các hạm đội lớn được truyền qua mạng lượng tử, liên tục vang bên tai.
Con ngươi Trần Phong đen nhánh, vẫn ngắm nhìn bầu trời đêm như cũ.
Trong đầu của hắn nổi lên một tia may mắn.
Chẳng lẽ mình đã thay đổi tương lai thành công, địch nhân đang ẩn núp đã chứng kiến những tiến bộ khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại, nên đã lựa chọn buông tha? Hay là vẫn đang ẩn núp?
Vù...
Ý tưởng này vừa lóe lên, tại vị trí xa xa nơi hạm đội tiền phong đang quần tụ, một tia sáng kinh hoàng bộc phát.
Ánh sáng mãnh liệt lóe lên.
Vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có ánh sáng nổ tung chớp động từng đợt.
Vụ nổ lớn lại một lần nữa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, cứ như vậy mà bộc phát.
So với những gì trong TV mà lúc hắn làm đê bảo hộ lần trước đã xem, thì sự chấn động khi chính hắn cũng đang lơ lửng trong vũ trụ, là người trực tiếp đối diện với nó, còn mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần.
Trần Phong dựng hết lông tơ, nổi hết cả da gà.
Đến rồi.
Nhưng địch nhân đang ở đâu?
"Địch tấn công!"
Rốt cuộc, trong tai hắn cũng truyền tới một tiếng thét chói tai, nhưng âm thanh lại đột nhiên im bặt.
Hắn liếc mắt nhìn góc phải bên dưới của mũ bảo hiểm, nơi đó cho thấy nguồn của đoạn này tín hiệu, là hạm đội tiên phong.
Ngay sau đó, hạm đội tiên phong hoàn toàn mất liên lạc.
Hết thảy Chiến hạm, và các chiến sĩ Thanh Long Giáp, đều chưa kịp phản kháng chút nào, liền bị nhấn chìm bên trong dư âm của vụ nổ lớn.
Trong đầu Trần Phong trống rỗng, chỉ còn vô tận mờ mịt.
Địch nhân đâu?
Rốt cuộc chúng đang ở nơi nào?
Sao có thể diệt sạch như vậy?
"Vi Vi, mở ra toàn bộ kênh thông tin, nhập vào! Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tại sao lại nổ tung?!"
"Đội trưởng cẩn thận! Tiểu..."
Trong mũ bảo hiểm vang lên một tiếng hét thảm, Trần Phong nghiêng đầu nhìn, thân thể của Thanh Long Giáp của Bàng Đức bị những mảnh vỡ nổ tung của một chiến hạm cách đó không xa cắt thành hai mảnh, với một tốc độ khiếp sợ.
Báo cáo hy sinh cấp tốc tự động biến thành hình chiếu trên mũ giáp của hắn.
Ngay mới vừa rồi, chỉ trong 0,01 giây, trí não của Bàng Đức đã tính ra được, những mảnh vỡ này sẽ lướt qua anh ta mà đánh trúng Trần Phong.
Sau đó, anh ta chỉ dùng 0,1 giây để đưa ra quyết định, đem gia tốc kéo căng tới 20G, hoàn thành cơ động biên độ nhỏ, dùng thân mình đỡ lấy mảnh vụn này, khiến nó đổi hướng.
Không có thời gian để đau buồn, Trần Phong nghiến răng, ra lệnh cho những người còn lại: "Tất cả mọi người phân tán cơ động! Cách xa Chiến hạm! Chú ý tự vệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận