Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 820: Không Ai May Mắn Thoát Khỏi

Theo kết quả phân tích toán học, các nhà khoa học cho rằng trong hàng tỷ năm này, bên trong nhánh Orion đã sinh ra ít nhất mấy chục triệu nền văn minh, nhưng những nền văn minh này đều là cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, xuất hiện lặng lẽ và biến mất lặng lẽ.
Sau sự hủy diệt triệt để của một đời văn minh, sự cải tạo của họ đối với hành tinh, cùng với những vết tích mà sinh mệnh để lại, đã trở thành mảnh đất bổ dưỡng thai nghén ra thế hệ tiếp theo của những giống loài khác.
Các nhà khoa học nhân loại đã tiến hành phân tích sâu về những nền văn minh này, sau đó đưa ra 1 kết luận về khả năng lớn nhất.
Kết cấu sinh lý của các nền văn minh này chỉ có thể chèo chống cho họ khám phá vũ trụ ở mức độ này, đối với những điều sâu xa hơn nữa, trí tuệ của họ không thể nào hiểu được.
Ví dụ, công nghệ siêu dẫn nhiệt độ bình thường, công nghệ truyền tải điện bằng vi sóng, công nghệ tấm pin năng lượng mặt trời siêu bền và tỷ lệ chuyển hóa cực cao, phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển, công nghệ động cơ điện môi ít hao phí, v.v. có thể được nhân loại làm chủ một cách dễ dàng. Nhưng đối với họ thì không.
Những nền văn minh này đã từng cố gắng để hiểu, nhưng tất cả đều bị chặn lại ngoài cửa, bởi những bức tường cao vô hình - thứ có thể thuộc về sự thiếu hụt trong cấu trúc ý thức của chính họ, hoặc cũng có thể thuộc về ngoại cảnh.
Bức tường vô hình này chính là "giới hạn trên - hạn mức cao nhất" của sinh mệnh có trí tuệ với các kết cấu sinh lý khác nhau, đại diện cho một quy luật tàn khốc nào đó của vũ trụ.
Giả sử rằng nhân loại không tìm được bước đột phá về năng lượng mới, mãi cho đến khi cạn kiệt nguồn nhiên liệu hóa thạch trên Trái Đất, cũng không có được nguồn cung cấp năng lượng vô hạn, ổn định, có thể kiểm soát, thì tình cảnh của nhân loại cũng sẽ rất nguy hiểm.
Ngay cả khi có năng lượng gió, thủy điện, thủy triều thì những nguồn năng lượng có thể tuần hoàn này cũng sẽ trở nên vô dụng, một khi sản lượng năng lượng không theo kịp nhu cầu của xã hội thì tài nguyên sẽ ngày càng khan hiếm, lúc đó chắc chắn sẽ xảy cuộc chiến tranh giành tài nguyên tàn khốc, như vậy, chắc hẳn mọi người sẽ 'đồng quy vu tận'.
Có lẽ nhân loại sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh dần tiêu tan, tương tự như những nền văn minh này.
Nhân loại đã từng nghĩ rằng họ vô cùng cô đơn trong vũ trụ.
Hiện tại xem ra, chẳng qua đây chỉ là ảo giác của sự vô tri, chẳng qua là do lúc trước không tìm thấy, không tiếp xúc mà thôi.
Như cực hạn trong triết học duy tâm vậy, "không thấy được, thì không tồn tại."
Cảm giác cô đơn của nhân loại được xây dựng dựa trên lý tưởng của chủ nghĩa duy tâm cực đoan.
Ở một giai đoạn nhất định, nó là chân lý.
Nhưng trong một giai đoạn khác, nó tự sụp đổ.
Chỉ khi bản thân đứng ở một độ cao nhất định, thì mới có thể thấy được sự bí ẩn của vũ trụ bao la và vô tận.
Sự cạnh tranh bên trong vũ trụ luôn tồn tại, hơn nữa, còn vô cùng tàn khốc và khốc liệt.
Bất kỳ chủng tộc có thể nhảy ra khỏi sự ràng buộc về khoảng cách giữa các hằng tinh, rời khỏi hành tinh mẹ, đều là những kẻ may mắn của vũ trụ.
Tất nhiên, nghênh đón những kẻ may mắn này chính là vận mệnh bi thảm.
Tất cả chủng tộc đều gục ngã dưới lưỡi đao đồ tể của mắt kép.
1 triệu năm này, không ai may mắn thoát khỏi.
Mắt kép thường không để ý mấy đến những nền văn minh thứ cấp hoặc cấp thấp, giống như nhân loại không bao giờ để tâm đến một tổ kiến bên ngoài nhà của họ.
Tổ kiến này sẽ phát triển mạnh hơn hay sẽ lặng lẽ biến mất sau khi bị một tai họa nào đó, không có người nào quan tâm cả.
Nhưng khi đám kiến này biến dị, cái đầu của chúng trở nên lớn hơn, độc cũng trở nên mạnh hơn, thậm chí có thể gây ra sát thương cho nhân loại, nhân loại sẽ dứt khoát cầm súng phun lửa, để lũ kiến này hưởng đủ.
Ngoài các nền văn minh thứ cấp ra, trong lãnh thổ của đế chế Thần Phong còn có hơn 20 triệu hệ hành tinh với các quy tắc vũ trụ đặc biệt, có giá trị tham chiếu ít nhiều ở các cấp độ nhất định.
Nhân loại đã phá giải rất nhiều, nghiên cứu rất nhiều, nhưng dám nói mình hiểu đủ sâu thì chưa chắc đã đạt 10%.
Rất nhiều kiến thức trong số này đều là những khóa học bắt buộc mà Trần Phong đã khổ cực nghiên cứu trong suốt 100 năm này.
Trần Phong có kế hoạch nghiên cứu ít nhất cả vạn hệ thống phát triển nền văn minh thứ cấp, cùng với 200 nghìn hệ hành tinh đặc biệt, chiếm khoảng 1/10 tổng lượng kiến thức vũ trụ hữu dụng mà nhân loại hiện đang sở hữu.
Nhưng sau 100 năm, hắn mới chỉ hoàn thành được chưa được 1%, chỉ thăm viếng thành công chưa đến 2000 hệ hành tinh.
Hắn thực sự đã cố gắng hết sức.
Hắn giống như Sisyphus đang lăn tảng đá, đi theo lộ trình đã được tính toán tối ưu hóa từ trước, tiến đến, tìm hiểu, rời đi, rồi lại tiến đến, rồi lại tìm hiểu, rồi lại rời đi...
Cứ thế lặp đi lặp lại, một vòng tuần hoàn vĩnh cửu, không có hồi kết.
Kiến thức của hắn tăng lên nhanh chóng, nhưng so với lượng tri thức khổng lồ kia, những thứ mà hắn tìm hiểu được cũng chỉ là 1 giọt nước trong đại dương bao la.
Trần Phong vẫn không tìm ra điều gì có thể khiến hai mắt của hắn tỏa sáng.
Nhưng hắn không vội, hắn đã quen với cảm giác tìm kiếm ánh sáng cho một tương lai từ nơi tăm tối.
Đây chẳng qua là việc tích lũy kiến thức chưa thể tạo thành sự thay đổi về chất có thể đột phá trình độ mà thôi.
Hắn không hoảng sợ, còn tin chắc rằng sớm muộn gì thì những ngày tốt đẹp cũng sẽ đến.
Để tăng tốc độ hiểu biết của bản thân, vượt qua những sai lệch về nhận thức, có trời mới biết hắn đã phải vượt qua bao nhiêu năm ánh sáng trong 100 năm này.
Trong 100 năm qua, mặt trận giữa mắt kép và nhân loại cũng đã thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận