Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 114: Có Gì Đó Không Đúng

Trong vô số người tổng hợp gen, tại sao chỉ có mỗi Trần Phong là thiên tài, đó là bởi vì hắn vốn đã khác với mọi người, bọn họ không được vận mệnh ban cho "bàn tay vàng" như hắn.
Quyết định sinh sản của nhân loại, hẳn nên là bản năng sinh sản - thứ đã trải qua trăm vạn năm tiến hóa mới có thể hình thành, con cái không nên là "giải pháp tối ưu" được tính theo lý thuyết.
Giả sử không có địch nhân, giả sử nhân loại có thể tiếp tục tồn tại đi, thì kết quả của "giải pháp tối ưu" này vẫn là biến nhân loại thành máy móc, cuối cùng, vẫn bị máy móc thay thế hoàn toàn, đây vốn là một loại khái niệm diệt vong khác.
Sinh sản nên là một sản phẩm của cảm xúc, như vậy thì mới có khả năng vô hạn.
Cho nên, Trần Phong có lý do để cho rằng, trong tuyến thời gian này, đằng sau sự ra đời của Chính phủ Trái Đất quân sự hóa với một hệ tư tưởng hoàn toàn thống nhất này, có lẽ chính là sự dẫn dắt âm thầm của địch nhân, chính là một con đường sai lầm dẫn đến diệt vong.
Sâu trong nội tâm của Trần Phong nảy sinh một sự kích động, hắn nên suy nghĩ biện pháp thay đổi kết cục của tương lai.
Dựa vào bản lĩnh bây giờ của hắn, hắn không có thể dựa vào sự tưởng tượng vô căn cứ mở ra một con đường thực tế, bởi vì hắn cũng không biết rốt cuộc con đường như thế nào mới là chính xác.
Nhưng không thể nghi ngờ, nhất định tồn tại một cơ cấu xã hội với sức mạnh sáng tạo đáng sợ, có thể là chế độ đại nghị, chế độ quân chủ, chế độ dân chủ, chế độ liên bang, chế độ quân sự hoặc bất kỳ loại nào.
Nhưng hắn cho rằng, sớm muộn gì mình cũng có thể tìm được con đường chính xác, bởi vì hắn nắm giữ cơ hội được thử sai.
Thử thay đổi tương lai, thử quan sát kết quả được tạo thành bằng những thay đổi của mình.
Nếu như cách này sai lầm, thì lại thử cách khác.
Liên tục tìm ra kết quả sai lầm, loại bỏ lựa chọn sai lầm, cuối cùng sẽ còn lại con đường chính xác nhất.
Sau khi suy nghĩ mọi chuyện một cách rõ ràng, hắn liền mở mắt.
Hắn không thể bỏ mặc tương lai nữa.
Thức dậy, rửa mặt, Trần Phong cúi đầu vuốt vuốt điện thoại di động, bắt đầu suy nghĩ những chuyện cần phải làm ở thời đại này.
Mục tiêu trong lòng hắn đã rõ ràng hơn rất nhiều, cũng biết rõ tiếp theo cần phải làm những chuyện gì.
Không bao lâu sau, hắn ra quyết định, đợi thêm nửa tiếng nữa, sẽ liên lạc với Chung Lôi - người đang ở Trung Hải hoàn thành bài hát "Khô Khan", đồng thời đặt vé máy bay đến Trung Hải.
Đúng vậy, hắn phải dùng tư thế chẳng biết xấu hổ, cướp đoạt thành quả vốn thuộc về Chung Lôi.
Soạn nhạc cho "Dục Hỏa".
Mặc dù chuyện này khiến hắn có vẻ rất vô liêm sỉ, nhưng hắn có động cơ cá nhân.
Chí ít thì ở lần sao chép bài hát này, động cơ của hắn không phải vì tiền và danh tiếng.
Ca khúc "Dục Hỏa" có thể đạt tới tầm cao như vậy, là quyết định bởi hai nhân tố chủ yếu.
Ca từ và giai điệu.
Ca từ thì Chung Lôi đã viết ra, muốn sao chép cũng không kịp.
Nhưng phần soạn nhạc quyết định một nửa thành tựu nghệ thuật thì chắc chắn Chung Lôi còn chưa kịp hoàn thành.
Dù trong lòng cô nàng đã manh nha ý tưởng cho phần giai điệu, nhưng chí ít, cô nàng vẫn chưa tiết lộ cho Trần Phong biết.
Vậy thì, với tính cách của Chung Lôi, cho dù bị Trần Phong ăn cắp trắng trợn trước mặt, thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng hắn đang sao chép hay đang ăn cắp bản quyền của cô nàng, nhất định sẽ cho rằng hai người lại tâm ý tương thông.
"Dục Hỏa" được hoàn thành theo cách này, vẫn sẽ đạt được thành tựu nghệ thuật như cũ, vẫn trở thành Quân Ca, vẫn giữ được thành quả của viện Huyền Vũ.
Nhưng đã thay đổi một chuyện.
Sau khi thành tựu nghệ thuật bị tước đoạt, tài năng của Chung Lôi nhất định sẽ bộc phát ở một ca khúc khác, tuy hình thức sẽ khác biệt nhưng lại đồng giá trị.
Nói như vậy, không chừng ngoại trừ "Dục Hỏa" ra, Trần Phong vừa nghiền ép ra một tác phẩm có thể đi sâu vào lòng người, có thể khích lệ cổ vũ, truyền cảm hứng cho thế hệ sau.
Ngoại trừ Chung Lôi ra, Trần Phong còn muốn tóm chặt một nhân vật then chốt khác, chính là học trò chưa xuất sư của hắn, u Tuấn Lãng.
Đứng trên ban công, Trần Phong hít sâu một hơi, nhìn về phía chân trời, ngắm mặt trời mới mọc.
Sau đó, hắn lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, ngó đến phương thức liên lạc của u Tuấn Lãng, trên mặt nở một nụ cười thâm thúy.
Lần này mà tôi không khiến anh trở thành đệ nhất Thiên Hoàng siêu sao, khiến anh cả đời không thể trở về tập đoàn u Hòa, thì tôi sẽ đổi thành họ Trình!
Trước tiên phải tìm u Tuấn Lãng ký hợp đồng đã, đạt thành một sự hợp tác sâu hơn, thì sẽ thuận tiện để kiểm soát chất lượng sản phẩm mà tên mập mạp này tạo ra hơn.
Quyết định xong, hắn bỗng tung người nhảy một cái, từ ban công bay ra ngoài.
"Vi Vi, gọi máy bay con thoi tới đón tôi đi...."
"........."
ĐM, mình đã trở về!
Thế giới này không có máy bay con thoi!
Đây là lầu bốn!
Không ai sẽ tiếp được mình!
Một người bình thường bay giữa không trung, rơi tự do ổn định với gia tốc 1G, trong lòng Trần Phong đã nghĩ như vậy đạo.
Nhảy cái quỷ!!!
Oành!
Trần Phong không chết, mà vững vàng đáp xuống.
Chân hắn hơi tê tê, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trần Phong ngơ ngác nhìn hai tay của mình, lại ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh đầu.
Trên ban công lầu bốn, chiếc quần lót mà hắn phơi đang bị gió nhẹ thổi lất phất.
Tư duy tức khắc linh động.
Mình đúng là nhảy từ lầu bốn xuống, nhưng không bị thương chút nào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong nháy mắt ở trên không trung kia, mình đã làm cái gì?
Hắn bắt đầu nhớ lại.
Hắn nhanh chóng nhớ ra hành vi vô thức mà mình đã làm ở giữa không trung.
Trải qua gần một năm huấn luyện Thanh Long Giáp, bản năng đã khiến hắn không vô thức tự điều chỉnh tư thế, phảng phất như trên người vẫn mặc Thanh Long Giáp mà nhảy từ trên trời xuống đất.
Hắn đã thành công, uốn cong hai chân khi rơi xuống đất, thành công hóa giải lực xung kích.
Thế nhưng...
Hắn lại cúi đầu nhìn về phía giày bóng rổ, bởi vì trong nháy mắt chịu áp lực nặng nề mà rách toạc, gãi đầu.
Mỗi tầng của căn nhà trọ này cao hơn ba mét, bốn tầng lầu cộng lại thì khoảng 15m.
Từ lầu bốn nhảy xuống, vật rơi tự do trong 15m, tốc độ của mình khi chạm đất hẳn ở 12,12 m/s.
Vì hóa giải áp lực, sau khi mình ngồi xổm xuống thì trọng tâm xê dịch khoảng 30cm và sau đó liền ổn định.
Như vậy, từ lúc va chạm cho đến khi hoàn toàn ổn định, trong khoảng thời gian này, bản thân mình đã tiếp nhận gia tốc 247,34 m/s2, cũng chính là 25,23G.
Căn bản thì chuyện này giống như bị đụng xe đánh bay vậy, cuối cùng lại không mất một sợi lông, chỉ giẫm nát đôi giày mà thôi.
Mình thức tỉnh dị năng rồi hả?
Toàn thân Trần Phong nổi hết cả da gà.
Khoan đã, sao mình có thể tính toán đáp án một cách nhanh như vậy?
Khả năng tính toán và tư duy logic của mình đâu có mạnh như vậy?
Trần Phong bắt đầu nhận thức được có gì đó không đúng.
Từ khi bị nổ chết đến bây giờ, tư duy phân tích của mình rất tốt, cho dù gặp phải điểm khả nghi hay điểm khó khăn gì thì cũng có thể nhanh chóng từ một suy ra ba, đi từ một phương diện hoàn khác để cân nhắc suy tính nên một đáp án chính xác. Điều này hoàn toàn khác với trước đây, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút mà cảm thấy bản thân đang tiến vào ngõ cụt, không thể nghĩ ra, là sẽ cảm thấy buồn bực, từ bỏ lập tức.
Cho nên, mình mới có thể dễ dàng tiêu hóa một lượng tin tức khổng lồ như vậy, "kéo tơ bóc kén" lấy được rất nhiều đáp án, cũng nhanh chóng tính được quyết sách.
Lại tính thêm vụ nhảy lầu không chết và khả năng tính nhẩm siêu cường, hiện tượng trên người hắn chỉ có một cách để giải thích.
Trước khi nổ chết, hắn vừa mới tiêm huyết thanh Ngưng Huyết không lâu, cho đến khi chết vẫn là một chiến sĩ hoàn mỹ.
Mỗi lần trở lại hoặc đi qua, thể chất đều sẽ được bảo lưu.
Lần này cũng giống vậy, chỉ có điều, không chỉ giữ được thành quả rèn luyện thể chất, mà ngay cả hiệu quả của huyết thanh Ngưng Huyết cũng được bảo lưu nguyên vẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận