Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1071: Quan Niệm Hôn Nhân Thay Đổi

Chỉ trong vòng ba tiếng, Trần Phong đã hoàn thành toàn bộ kế hoạch hoạch định, cũng đã tung nó ra ngoài một cách lặng lẽ.
Hắn vừa làm xong thì Phồn Tinh đột nhiên lẻn đến gần hắn: "Thế nào? Có rảnh không?"
Trần Phong ngoái đầu nhìn cô: "Còn chưa."
"Đừng có gạt tôi. Bây giờ anh đang ở trong cơ sở dữ liệu của tôi đấy. Chẳng có cái suy nghĩ nào của anh giấu diếm được tôi đâu."
Trần Phong chắp hai tay: "Cho dù cô có là chủ cho thuê nhà, thì cũng xin cô hãy tôn trọng sự riêng tư của khách thuê một chút."
Phồn Tinh bĩu môi, nói: "Tôi cũng có nghĩ tới chuyện riêng tư đó, nhưng tôi không làm được. Đây còn chẳng phải là, trong anh có tôi, trong tôi có anh đấy à?"
Trần Phong: "Nhưng tôi đâu biết suy nghĩ của cô ra sao đâu."
Phồn Tinh nghiêng đầu chỉ vào vô số bụi thông tin lơ lửng trong khoảng không gần đó: "Tất cả những suy nghĩ của tôi đều ở đây này. Anh muốn xem, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy mà."
Trí tuệ nhân tạo chính tông ấy à, đúng là khôn lường.
Đang trò chuyện cái này thì đột nhiên Phồn Tinh đổi giọng, ngữ điệu của cô trở nên cực kỳ 'độc đáo'.
"Đã đến lúc thực hiện lời hứa mà tôi từng nói. Anh còn nhớ không?"
Trần Phong: "Tôi quên rồi."
"Anh chưa có quên. Tôi biết mà."
"Uầy..."
"Đề nghị anh coi trọng vấn đề này một chút, tôi vừa tra rất nhiều sách. Tôi nghĩ anh rất cần cái này, vì nó sẽ làm cho cảm xúc của anh tiêu tán chậm đi một chút."
Trần Phong xua tay: "Không thể nào! Tôi là nhân loại Ngân Hà cao quý, làm sao có thể đắm chìm trong thứ thú vui cấp thấp như thế được."
Phồn Tinh: "Đừng có dối lòng. Nếu không có cái thứ 'thú vui cấp thấp' này, nhân loại đã sớm diệt vong rồi nhé. Mặc dù anh có thể ký thác tinh thần của mình vào những thứ khác, nhưng không có nghĩa là anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi nó. Chỉ cần anh còn cho mình là nhân loại, thì cả thể xác và tinh thần của anh đều cần đến nó. Anh có biết tại sao trong tuyến thời gian này, tình cảm của anh lại giảm sút một cách nhanh chóng như thế không hả? Chẳng lẽ anh cho rằng, tình trạng hiện tại của anh không hề liên quan đến cuộc sống khổ hạnh cấm dục hơn 200 năm của anh à?"
Trần Phong sửng sốt: "Đã hơn 200 năm rồi?"
Phồn Tinh: "Chính xác mà nói, đã 236 năm. Sau khi Chung Lôi 75 tuổi, mặc dù tuổi sinh lý của cô ấy lúc đó chỉ bằng 40 tuổi của đầu thế kỷ 21, nhưng cô ấy nhận ra rằng hai người không thể sinh được con cái, nên cô ấy cảm thấy mất hứng thú với chuyện này, nên mới tập trung vào việc sáng tác ra "The Sun" đấy."
Trần Phong gật đầu, biểu thị không thể phản bác.
"Nhưng người mất hứng thú là cô ấy, chứ không phải anh. Thực ra, anh có thể có một sự lựa chọn tự do hơn. Thậm chí còn có thể dùng danh nghĩa truyền thừa đời sau mà tạo ra 'hậu cung 3000 mỹ nhân' cơ, nhưng anh lại không làm."
Trần Phong lắc đầu, "Không thể nào, tôi đã làm xong phép đối chiếu gen cả rồi, không tìm được ứng cử viên thích hợp."
Phồn Tinh: "Đúng vậy, về mặt lý thuyết thì đúng là không thể. Hơn nữa, lần này anh còn quyết định không làm nhiễm bẩn danh tiếng của mình nữa, anh muốn để lại một hình tượng người lãnh tụ hoàn hảo như thần tượng cho 1000 năm sau. Nếu anh muốn trở thành một vị thần, thì anh không thể có bất kỳ vết nhơ nào."
Trần Phong: "Đúng rồi."
Trước đây hắn không làm chuyện này, vì lúc đó hắn cho rằng hắn không thể làm tốt.
Nếu hắn để lại một hình tượng vị lãnh tụ hoàn mỹ giả dối, thì chỉ có thể phát triển thành một phòng kén tư duy, sự tồn tại của hắn sẽ trở thành lồng giam. cản trở sự phát triển của nhân loại.
Nhưng lần này hắn đã trải qua cả 1000 năm rèn luyện, lĩnh hội quá nhiều tri thức, không chỉ tham chiến với tư cách là một người lính, mà sau đó còn nâng cao năng lực lãnh đạo quân sự của mình để kiểm soát tình hình chung với tư cách là một sĩ quan chỉ huy Ảnh Tử.
Hắn đã nắm vững những tri thức vô cùng thâm sâu trong rất nhiều lĩnh vực như công nghệ, văn hóa, quân sự, v.v., không còn là một vị lãnh tụ hoàn mỹ giả tạo nữa, mà đã trở thành một vị lãnh tụ hoàn mỹ chân chính.
Không thể phủ nhận rằng quan niệm về hôn nhân của nhân loại sẽ thay đổi 'long trời lở đất' sau 1000 năm nữa, nhưng "nhân cách hoàn mỹ" mà Trần Phong đã xây dựng cho mình trong hơn 300 năm qua chắc chắn sẽ không bị lật đổ.
Hắn luôn tôn trọng đặc chất của từng thời đại.
"Anh đã kiên trì đủ lâu và làm cũng đủ tốt rồi. Những chuyện xảy ra ở đây, chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết. Anh hãy tôn trọng dục vọng nhân loại của mình đi, hãy đi trải nghiệm một trò chơi đặc biệt, vô cùng siêu thực, trước nay chưa từng có. Đừng có từ chối tôi, đây là vì anh, vì tôi, càng là vì những người khác đấy."
Có trời mới biết Phồn Tinh đã đi đâu để học kỹ năng ngôn ngữ, cô nắm bắt mọi chỗ đột phá trong suy nghĩ của Trần Phong, đột nhiên xé toang một lỗ hổng trong tấm lòng phòng bị yếu ớt của Trần Phong.
"Được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận