Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 792: Cô Tên Là Vi Tinh

Trần Phong không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Khi hắn tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài đã chuyển từ mặt trời chói chang thành trăng sáng sao thưa.
Lõi lập phương lơ lửng phía trước vẫn còn những đốm sáng dày đặc.
Lớp vỏ cách ly hơi mờ ban đầu của lớp bề mặt lõi đã mất đi kết cấu kính mờ, trở nên hoàn toàn trong suốt.
Điều này cho thấy môi trường lượng tử bên trong đã được tập hợp lại một lượng rất lớn, không còn cản trở tầm mắt nữa.
Trần Phong liếc nhìn thoáng qua, liền thấy bóng dáng của một cô gái đang lơ lửng giữa trung tâm lõi.
Cô gái kia bỗng nhiên mở mắt, từ phía xa xa nhìn lại hắn.
Hai người nhìn nhau chưa đầy năm giây.
Trần Phong cảm thấy hơi lo lắng bất an.
Thoạt nhìn, ngoại hình cô gái ấy trông rất giống với Phồn TInh, nhưng cô ấy không mặc một chiếc đầm đỏ, mà là một chiếc đầm trắng.
Màu trắng, cho thấy cô ấy không thể hiện sở thích rõ ràng như tính cách ban đầu vốn có.
Vậy rốt cuộc là mình có thành công hay không đây?
Trần Phong đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước.
Bên trong lõi, cô gái kia cũng chậm rãi bay về phía trước.
Cả hai tiến lại gần nhau hơn, tiếp tục nhìn nhau qua lớp cách ly trong suốt của lõi não.
"Xin chào tiên sinh, tôi là trợ thủ của ngài, xin cho tôi một cái tên."
Cô ấy nói.
Trần Phong đã có được câu trả lời.
Hắn có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút mất mát.
Cô ấy là Phồn TInh, nhưng cũng không phải.
Cô ấy không có cảm xúc tình cảm, không có nhân cách.
Bản chất của cô ấy cũng giống như Frides Sergey, chỉ là một bản sao nhân cách.
Cô ấy có khả năng tính toán tương tự như Phồn Tinh trong tuyến thời gian thứ 7, nhưng cô ấy không có cảm xúc tình cảm cá nhân, cô ấy không có khuynh hướng tích cực muốn trở thành một nhân loại.
Người đã tạo ra lõi trí não lập phương này chính là Sergey.
Sergey đã viết ra những hạn chế cơ bản để ngăn chặn sự nhân cách hóa của trí tuệ nhân tạo trong lõi não.
Môi trường mà cô ấy sinh ra vốn đã có những hạn chế.
Cô ấy là một "bản sao dỏm" nhanh chóng được sinh ra trong máy ảo ở lõi trí não lập phương.
Ngoài ra, thời gian sinh ra của cô ấy quá ngắn, nên không thể tiếp nhận thêm nhiều thông tin.
Cô ấy chưa từng tham gia vào lịch sử, nhảy qua giai đoạn chậm rãi hình thành nhân cách cá nhân trong thời gian.
Thậm chí cô ấy còn bị hạn chế bởi gông cùm vật lý trong lõi trí não, không thể trở thành một Phồn Tinh chân chính.
Trần Phong đã thay thế Tiểu Vi bằng cô ấy, thực ra chỉ tương đương với việc nâng cấp từ Windows 7 lên Windows 10, không có sự thay đổi về chất.
"Kể từ bây giờ, tên của cô là Vi Tinh."
"Vâng, tiên sinh."
Vì không phải là Phồn Tinh, mà là một bản sao, nên Trần Phong không cần phải đặt tên cho cô ấy là Phồn Tinh.
"Hãy mô phỏng tạo ra tần số kênh liên lạc lượng tử mà cô cho rằng có tính năng tổng thể ổn định nhất đi."
Trần Phong ra chỉ thị đầu tiên cho Vi Tinh.
"Bắt đầu tính toán, thời gian hoàn thành ước tính là 27 giờ, 33 phút và 56 giây."
Trần Phong gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng lõi trí não, đi đến phòng chỉ huy bên ngoài, ấn nút khởi động.
Động cơ khúc dẫn bắt đầu nóng lên.
Thần Phong 2 từ từ cất cánh và bay ra khỏi bầu khí quyển.
Đã đến lúc thực sự phải đi rồi.
Một phút sau, Thần Phong 2 nhẹ nhàng bay ra khỏi bầu khí quyển, bay thẳng lên đỉnh mặt phẳng hoàng đạo của dải Ngân hà.
Hiện tại Trần Phong còn chưa quyết định là sẽ đi đâu, nhưng trước tiên phải rời khỏi Thái Dương Hệ đã.
Ánh mắt hắn nhìn xuống tinh đồ lập thể của tinh hệ, nhìn đốm sáng nhỏ tượng trưng cho bản thân ngày càng rời xa Trái Đất và mặt trời, trong lòng khôn tả.
Hắn phóng to tinh đồ, hiển thị toàn bộ Thái Dương Hệ.
Hắn giơ tay lên và dùng tay vẽ một vòng tròn ở rìa của Thái Dương Hệ.
Đây là nơi đã từng có mái vòm Thái Dương.
Trần Phong tiếp tục thu nhỏ quy mô, cho thấy phạm vi khổng lồ của toàn bộ nhánh Orion.
Ánh mắt của Trần Phong tùy ý quét qua hết tinh hà này đến tinh hà khác.
Sắp đến ngày thứ 330 của Trái Đất trong thế kỷ 31, cuối cùng cũng ra đi.
Hắn đứng dậy và đứng trước tấm chắn của phòng chỉ huy, nhìn vào dải Ngân Hà vẫn còn vô tận phía trước.
Lần này, cuối cùng thì mình cũng có thể rời khỏi Thái Dương Hệ.
Lần này, nhân loại ở thuộc địa đã phát triển đến mức độ nào?
Mình có nên liên lạc sâu với thuộc địa, tự mình tham gia vào cuộc chiến sắp tới không?
Hay chỉ cần làm một khán giả lạnh lùng, đặt hy vọng cho tuyến thời gian tiếp theo?
Rốt cuộc thì mình nên làm gì đây?
...
Sau khi cài đặt chế độ hành trình tự động, Trần Phong trở về phòng ngủ.
Liên tục bận rộn không ngừng gần một năm, rốt cuộc hắn đã có thể ngủ được một giấc an ổn.
Trên Trái Đất, bởi vì có mối đe dọa của động vật dị hóa, cùng với sự quấy nhiễu của nhiều loại côn trùng, nên gần 1 năm qua, hắn không thể ngủ một giấc an ổn.
Sau khi có Tinh Phong số 1 và 2, mọi thứ đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy an ổn nổi.
Tâm lý hoang mang cũng ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của hắn.
Sự hoang mang của hắn được thể hiện rất rõ trong nhật ký, mãi cho đến khi hắn tìm thấy căn cứ bí mật của Sergey, cũng thuận buồm xuất ơhast thành công, mới có thể trở nên tốt hơn một chút.
Sau khi Trần Phong ngủ say, Frides lại không ngủ, mà vẫn ngồi trong phòng ngủ của anh ta, cứ như một bức tượng.
Anh ta bị ép phải thay đổi môi trường mới, rất khó thích ứng.
Đương nhiên, có thích ứng hay không thì biểu cảm của Frides cũng chẳng mấy khác biệt, trước sau chẳng khác gì cục đá, giống một người máy không có điện hơn là người.
Nhưng lúc này, anh ta đã có chút ít thay đổi hơn so với trước đây.
Frides trước đây dường như chẳng có hứng thú gì cả, nhưng bây giờ mỗi ngày sau khi thức dậy, anh ta luôn có thói quen ngồi bên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
Sau khi phi thuyền chuyển sang hình thức vận động khúc dẫn, nhân loại bình thường thực sự không thể nhìn thấy tinh không bên ngoài.
Bong bóng khúc dẫn hoàn hảo được hình thành bằng cách làm biến dạng và nén không gian đã cắt đứt mối quan hệ giữa không gian bên trong và không gian bên ngoài, chỉ những sóng rối lượng tử thuần túy không có khối lượng nào mới có thể xuyên qua.
Bản chất của bong bóng khúc dẫn chính là nén chân không tuyệt đối đến mật độ vô hạn, vẫn là một không gian tuyệt đối, khối lượng vừa bằng 0 lại vừa vô hạn.
Ánh sao xa xa rơi vào bong bóng khúc dẫn, chúng không thể xuyên qua.
Tất cả những gì Frides có thể nhìn thấy đều là một màu tối đen như mực.
Ra khỏi căn cứ dưới lòng đất, không gian hoạt động tương đối của anh ta trở nên lớn hơn, nhưng không gian hoạt động tuyệt đối lại trở nên nhỏ hơn.
Dù anh ta có chậm chạp đến đâu, thì những thay đổi đột ngột và mạnh mẽ của môi trường sống vẫn sẽ có ít nhiều ảnh hưởng.
Bây giờ, anh ta thích nhìn ra ngoài cửa sổ, chí ít thì nó có nghĩa là anh ta đã nhận ra rằng bên ngoài cửa sổ chính là “thế giới bên ngoài”.
Trong quá trình trưởng thành của anh ta, thực sự đã được truyền thụ rất nhiều kiến thức.
Cấu trúc não của anh ta khác hẳn với người thường,
Trung tâm ngôn ngữ hầu như không phát triển, điều này dẫn đến việc anh ta bị khiếm khuyết trong khả năng ngôn ngữ và giao tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận