Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1392: Số Khổ

Lão đầu nói xong thì bước đi thật nhanh, để lại Trịnh Phong ngẩn người đứng ở cửa lớp học.
Hơn 2 tháng nay hắn mất ăn mất ngủ, vốn còn tưởng rằng mình có thể dẫn trước cái đám nhóc thối 3 tuổi này, thậm chí có khi còn được lên lớp, không ngờ chưa kịp bước vô cửa đã bị đánh cho một đòn nặng như thế này.
"Anh Hổ, chẳng lẽ mấy môn học khác cũng vậy sao?"
Trịnh Phong hỏi.
Đinh Hổ gật đầu: "Cũng vậy, chỉ có tiến độ của môn tư tưởng và triết học Trung Quốc cổ đại là bọn nhóc chậm hơn cậu một chút, chứ ở những môn khác thì tiến bộ của chúng tương đương với cậu, có một số nhóc còn vượt trội hơn cậu."
"Sao lại thế được! Cái lớp này là cái thứ dữ gì vậy! Em muốn đổi lớp! Đổi nhóm bạn học cho em! Em không thể ngây người trong cái lớp thiên tài như thế này được!"
Trịnh Phong phản đối.
Hắn không có cảm tình gì đặc biệt đối với những bạn học trong lớp này, dù sao thì trung bình cứ 6 tháng hắn lại đổi một nhóm bạn cùng lớp.
Bây giờ lớp học mới của hắn chỉ vừa mới dựng được hơn 2 tháng mấy, 29 người còn lại chỉ mới học chung lớp với hắn có mấy ngày.
Trịnh Phong yêu cầu đổi lớp vì cảm thấy có lẽ học viện đã xếp cho hắn một lớp thiên tài, định dùng cách này để bức ra tiềm lực của hắn.
Đối với chuyện này, hắn không đồng ý.
Không nên đốt cháy giai đoạn như vậy.
Hắn biết khả năng mình đến đâu, cũng đã phát huy hết khả năng của mình rồi, cứ cưỡng ép hắn ở trong một đống người tài như thế này, hắn sẽ rất dễ bị đả kích.
Đinh Hổ nghe vậy, dùng ánh mắt bi thương mà nhìn hắn: "Haizzz, 2 tháng bế quan vừa rồi của cậu, đã khiến cậu bỏ lỡ rất nhiều chuyện."
"Bỏ lỡ cái gì?"
"Cậu vừa biến mất được 2 ngày, thì tiến sĩ Đổng Sơn - thủ tịch khoa học của viện khoa học Trái Đất Thái Dương Hệ, đã hoàn thành một cuộc cải cách hệ thống giáo dục. Ông ta đã tạo ra một thuật toán mới, cải tiến công nghệ học chuỗi não ban đầu, khi chuỗi não mới được thí điểm, trí năng phụ của chủ não tối cao Phồn Tinh có thể đọc quy luật bão lượng tử trong tư duy của mỗi học sinh một cách có mục tiêu, thực hiện tối ưu hóa có mục tiêu, giúp tăng 200% hiệu suất học tập kiến thức cơ bản của học sinh. Việc nâng cao hiệu suất học tập các kiến thức nâng cao tuy không cao bằng, nhưng cũng rất ấn tượng.”
Trịnh Phong: "Cho nên..."
"Cho nên, bây giờ cũng giống như trước đây, bạn học của cậu bây giờ đều là thành viên của đội Phi Hổ, được tuyển chọn cẩn thận từ học viện Tiên Phong số 1."
"Phi Hổ là gì?"
"Hức, chính là lớp tệ nhất trong thang điểm đánh giá các lớp cùng cấp."
"Gì?"
"Học viện đã thay đổi hệ thống 'đào thải hạng chót'. Mỗi học kỳ, những học sinh yếu kém đáng lẽ phải bị loại đến học viện Tiên Phong số 2 đều được chuyển đến lớp chúng ta. Đây cũng xem như là một sự chiếu cố đặc biệt dành riêng cho cậu đi."
“Thì ra là vậy!” Trịnh Phong hít khí lạnh.
Lúc này, trong lòng hắn có 2 thứ cảm xúc.
1, kiếp này hắn sẽ không đội trời chung với cái lão gia hỏa Đổng Sơn kia, ông ở trong Thái Dương Hệ của ông, tôi ở Liệt Dương 3 gần trung tâm Ngân Hà của tôi. Chúng ta cách nhau ít nhiều gì cũng hai vạn năm ánh sáng, ấy thế mà ông lại vươn cái tay dài khiếp đảm của mình, vượt khoảng cách xa như vậy đến đây hố tôi?
Vốn dĩ còn tưởng rằng chỉ cần có thần khí nhồi vịt trong tay, ít nhất thì của có thể từ từ đảo ngược vận mệnh, thoát khỏi nỗi bi thương của một học tra, thế mà ông...
Nhưng đồng thời, trong lòng Trịnh Phong lại cảm thấy nhẹ nhõm khó hiểu, cảm thấy nếu cứ như vậy, nhân loại trẻ sẽ trưởng thành nhanh hơn, hiệu suất học tập chuyên sâu sau này cũng sẽ cao hơn, tốc độ mở rộng năng lực sản xuất cũng sẽ cao hơn, đây là một điểm đáng khen.
Trịnh Phong không biết cái ý nghĩ vui mừng này đến từ đâu, tóm lại là vừa đau vừa vui.
2, hắn nhìn vẻ mặt âu sầu của Đinh Hổ, biết rõ anh Hồ không dễ dàng gì.
Hắn biết chính mình là nguyên nhân khiến Đinh Hổ bị “phong tỏa”, dù ở bất kỳ trường nào, thì việc trở thành thầy giáo chủ nhiệm của lớp bét nhất trường cũng là một cực hình rất lớn.
Anh Hồ xưa nay luôn giấu kín tâm sự trong lòng, không hề hé răng than thở câu nào, đúng là nghĩa khí.
"Anh Hổ, khiến anh khổ nhiều rồi."
Đinh Hổ vô cùng đại nghĩa, lắc đầu: "Không khổ, hẳn là số phận rồi."
Trịnh Phong: "Số chúng ta thật khổ mà."
"Là số tôi khổ, số cậu không khổ."
"Uầy......"
Hai người trò chuyện thêm vài câu, cuối cùng cũng vào lớp.
Trịnh Phong thấy chỗ ngồi mình có một chiếc mũ bảo hiểm mong mỏng.
Hắn ngồi xuống, dùng cả hai tay ôm chiếc mũ bảo hiểm lên, vừa đội lên đầu đã biết ngay nó là thứ đồ chơi gì rồi.
Lớp sợi sinh học cấp độ nano dày đặc trải dài từ đỉnh mũ bảo hiểm xuống, chạy dọc theo cơ thể, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Mũ bảo hiểm biến thành một bộ đồ bó sát không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Các sợi dọc tạo nên bộ đồ bó sát cứ mỗi một cm sẽ có mộ tiết điểm, từ tiết điểm này sẽ mở rộng các sợi theo chiều ngang, cũng chính là những sợi năng lượng tinh khiết có đường kính bằng hạt nhân nguyên tử, khảm sâu vào cơ thể và liên kết với các nhánh sợi trục xung quanh cơ thể hắn.
Đây là thần khí nhồi vịt kiểu mới hoàn toàn, vừa được phát triển thành công.
Hai ngày vừa qua, khoa thiết bị phụ trợ Bionic của viện khoa học Tinh Hệ Ảnh Tử đã ra tay, hoàn thành việc nâng cấp thần khí nhồi vịt thô sơ của hắn thành một thiết bị toàn năng, có thể mặc nó trong thời gian dài và có thể truy cập bất cứ lúc nào.
Đinh Hổ đứng trên bục giảng bắt đầu thuyết trình, bài giảng hôm nay nói về hệ thống phối hợp giữa các tiểu đội tiên tiến.
Trịnh Phong thích thú lắng nghe.
Bế quan hai tháng xong, hắn tạm gác lại việc huấn luyện chiến đấu, dù gì thì xưa nay hắn chỉ tập trung vào các kỹ năng chiến đấu cá nhân, nên vẫn chưa quen với khái niệm phối hợp giữa các tiểu đội, rồi còn tiếp xúc với các kỹ năng tác chiến gì đó, trong lòng hắn có chút ngứa ngáy.
Hôm qua, dưới sự hướng dẫn 'cưỡi ngựa xem hoa' của Trịnh Nhất Phong, hắn đã nhìn được các chi tiết của chiến dịch tháng 3 của Z tinh, đối với việc phân bố thành viên và kế hoạch hành động của đội đặc chiến này, hắn chỉ biết mặt ngoài chứ chưa hiểu sâu được bên trong, bây giờ hãy nghe Đinh Hổ giảng giải, hắn có thể so sánh với những thứ đã nhìn thấy để hiểu được sâu hơn.
Lúc này, hắn không hề hay biết, có một ý thức phi nhân loại đang kết nối với thần kinh của hắn thông qua thần khí nhồi vịt kiểu mới, lặng lẽ thu thập các thông số cơ thể và tư duy của hắn, sau đó phân tích hắn một cách toàn diện.
Chủ nhân của ý thức này chính là Phồn Tinh - rốt cuộc cũng không thể kìm chế được mà ra tay.
Phồn Tinh đã nhịn gần 11 năm rồi, nhịn đến mức cực hạn.
Phồn Tinh không chỉ thu thập dữ liệu mà còn cung cấp báo cáo phân tích thời gian thực cho một người khác - Đồng Linh.
Mấy năm trước, sau khi Đồng Linh lui về đứng ở phía sau, bà đã dành phần lớn thời gian và tinh lực cho việc cuối cùng trong đời, chế tác các khóa huấn luyện và chuẩn bị truyền thừa năng lực của mình cho người kế tiếp.
Trịnh Phong sẽ là đệ tử thân truyền đầu tiên và duy nhất của bà.
Cũng không phải Đồng Linh giữ làm của riêng, không chịu dạy cho người khác, mà là thật sự chỉ có mỗi mình Trịnh Phong - người có nhiều hạng mục có tiềm năng đạt tới cấp SSS, mới có thể lĩnh ngộ được tuyệt học cả đời của bà.
Đồng Linh không biết phải gọi chuyện này là gì, ban đầu, phần lớn năng lực của bà đều đến từ sự dạy dỗ của anh T. Bây giờ đã gần 300 năm trôi qua, bà lại chuẩn bị giao phó tất cả những gì mình có cho 'chân thân' của anh T.
Theo nguyên văn của Đồng Linh, "Có lẽ đây mới là sứ mệnh chân chính của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm ở đoạn kết trong kế hoạch phục sinh của nhà hiền triết. Tôi có thể sống đến ngày hôm nay, đó là sự an bài của vận mệnh, là hắn đang đợi tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận