Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 239: Tên Của Kiệt Tác Này Chính Là "Trần Phong"!

Trên đường trở về biệt thự của mình, hắn đụng phải Đổng Sơn lão đầu.
Cũng không biết là tình cờ gặp gỡ, hay là ông già này đã mai phục sẵn ở đây nữa.
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà. Đừng đùa nghịch nữa, đến nhóm hạng mục hạt vượt của tôi đi nào."
Lão đầu cười xấu xa.
Trần Phong mặt không cảm xúc, cũng không muốn đáp lại mấy câu ồn ào của ông ta.
Đổng lão đầu cũng chẳng quan tâm đến sự ngang ngược của hắn, vẫn vui vẻ như cũ: "Chẳng lẽ cậu quyết tâm ôm hết?"
Trần Phong cũng chẳng giấu diếm: "Đúng, thực ra tôi cũng chẳng đặt nhiều kỳ vọng ở người trong thành phố Khoa Học, không có ai thì tôi tự mình làm hết thảy, chẳng sao cả."
Đổng lão đầu thở dài: "Được thôi, tôi cho cậu một chủ ý. Cậu muốn nghe không?"
"Mời nói."
"Cậu cảm thấy học phái trực giác thế nào?"
"Nực cười, bắt chước bừa, lãng phí tài nguyên, lãng phí sinh mệnh."
Đổng lão đầu cười không ngừng: "Nếu để bọn họ biết, trong mắt vị lãnh tụ tinh thần của bọn họ nghĩ về bọn họ thế này, thì chẳng biết sẽ phải thương tâm đến nhường nào nữa."
Trần Phong cười gằn: "Đây chính là lời thật lòng của tôi. Cái loại chuyện mà chỉ dựa vào trực giác để suy diễn kết luận này ấy hả, thậm chí chính tôi cũng không thể làm lại lần nữa, tôi không nghĩ rằng người khác có thể."
"Cho nên, trong buổi tọa đàm của học phái, cậu mới nỗ lực kích động, lừa mấy tên tín đồ của cậu đến tổ hạng mục của cậu, làm việc cho cậu?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng, tôi chỉ muốn bọn họ tốt xấu gì cũng phải làm được những chuyện hữu dụng. Dù sao, lãng phí tài nguyên chính là chuyện đáng xấu hổ. Bản thân nhân tài cao cấp chính là một tài nguyên vô cùng trọng yếu."
Nói đến đây, hắn lại cảm thấy đau đớn.
Hắn thật sự muốn thẳng thắn nói ra chân tướng của cái gọi là "trực giác" này.
Nhưng sao có thể, chân tướng của nó còn siêu hình hơn cả trực giác nữa.
Sự tín nhiệm của mọi người đối với hắn cũng không đến mức đó, nếu bây giờ bại lộ quá nhiều chân tướng, có khi lại tăng thêm tuyệt vọng và thương tổn quyết tâm chiến đấu của nhân loại.
Không thể lật tẩy mọi thứ, cho nên Trần Phong nhất định phải ngầm thừa nhận lý niệm của học phái trực giác.
Ở nơi này, Trần Phong mơ hồ nhận ra được lỗ hổng trong chế độ cộng hòa của mọi người.
Nếu như không phải tận thế sắp tới, thì trong lịch sử bình thường của nhân loại, nếu tồn tại một tổ chức giống như học phái trực giác này, nọc độc sẽ lan rộng, tương tự như những hạn chế của nền văn minh đối với tôn giáo.
Ở mấy tuyến thời gian trước đây, không hề xuất hiện vấn đề tương tự.
Nhưng lần này có.
Nguyên nhân là ở tuyến thời gian này, hệ thống xuất hiện một nhược điểm không thể tránh khỏi.
Quá tự do, quá tôn trọng ý nguyện cá nhân.
Không có một lãnh tụ chân chính, cường thế, cơ trí và có tầm nhìn xa trông rộng.
Sự hạn chế của chế độ xã hội đối với cá nhân, đã chuyển từ khắc nghiệt cực đoan, sang lỏng lẻo cực đoan.
Và, khi con đường sai lầm của học phái trực giác ra đời, không có cường quyền để uốn nắn hữu hiệu, nhằm tránh khỏi lãng phí.
Học phái trực giác sinh ra là do hắn.
Nhưng cho dù không có hắn, thì mấy trăm năm lịch sử trước đó, vẫn lục tục sinh ra không ít tôn giáo khoa học, hoặc tâm tư không tốt lắm.
Mặc dù nhân loại vẫn tiến bộ, nhưng không thể nghi ngờ, thứ tâm tư tương tự vẫn liên lụy đến tiến bộ văn minh.
Thậm chí Trần Phong còn bắt đầu hoài nghi, đối với văn minh nhân loại mà nói, liệu có thực sự tồn tại một chế độ hoàn mỹ hay không.
Trên lý thuyết, chỉ có một cái khả năng.
Sinh ra một lãnh tụ vĩ đại, không tư lợi, lại có năng lực, tình cảm và ôm cả hy vọng.
Vị lãnh tụ nhất định phải là một người hoàn mỹ.
Vị lãnh tụ vĩ đại sẽ kiểm soát và điều phối phương hướng tiến lên của nền văn minh, duy trì chế độ chuyên chế và dân chủ thích hợp.
Trình độ nắm giữ phải hoàn mỹ không thiếu sót.
Đồng thời, vị lãnh tụ vĩ đại này nhất định phải có tuổi thọ vĩnh hằng.
Bởi vì một lãnh tụ dù vĩ đại đến đâu, sau khi chết cũng không thể khống chế hình thức tư duy của người kế nhiệm được.
Nhưng chuyện này chẳng thực tế chút nào.
Quy tắc vũ trụ nói cho hắn biết, bản thân sinh mệnh của nhân loại chính là cacbon, không thể có được sinh mệnh vĩnh hằng.
Đổng Sơn nghe xong mấy câu của Trần Phong, gật đầu tán thành:
"Đúng vậy, lãng phí thật đáng xấu hổ. Trước khi cậu đến, đa số những người phụ trách các bộ khoa học đều ghét cay ghét đắng học phái trực giác.
Nhưng chúng tôi không có cách nào để thuyết phục bọn họ, bởi vì thành quả của cậu vẫn sừng sững ở đó. Chính cậu cũng không có cách nào thuyết phục được bọn họ, cũng bởi vì nguyên nhân như vậy. Nhưng tôi cho rằng, cục diện này vẫn có thể bị thay đổi."
Trần Phong: "Thay đổi bằng cách nào?"
"Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, muốn biến một phế nhân trở lại thành một người hữu dụng, chỉ có thể dựa vào cậu - vị lãnh tụ tinh thần của bọn họ mà thôi."
Trần Phong buông tay: "Nhưng tôi đã thất bại."
Đổng Sơn: "Là do phương pháp của cậu không đúng, cậu đến đây, tôi sẽ từ từ nói cho cậu nghe."
Thật lâu sau, ánh mắt Trần Phong càng lúc càng sáng rỡ.
Gừng càng già càng cay!
Thật xứng danh củ gừng 170 năm tuổi mà!
...
Trần Phong nhắm mắt lại, tạm thời tắt hình chiếu.
Hắn đứng dậy, bước tới cạnh ban công, thử lợi dụng ánh sao trông về nơi xa.
Nhưng đỉnh Everest quả thực quá xa xôi, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời đêm xanh ngắt.
Mà thôi, cũng không sao, trong lòng biết rõ tòa tháp cao kia đang ở chỗ đó là được.
Dụi dụi mắt, Trần Phong trở lại ghế sa lon, tìm kiếm tư liệu lịch sử, lại tiếp tục xem.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đảo mắt một cái, lịch sử nhân loại lại trôi qua mấy năm.
Khổ nạn trước nay chưa từng có, khiến toàn bộ nhân loại hình thành một khối thống nhất, đoàn kết chưa từng có, dưới sự lãnh đạo của Chính phủ Trái Đất.
Nhân loại vừa mới trải qua khổ nạn do vi khuẩn S gây ra, mỗi người đều được truyền cảm hứng từ tinh thần của các vị tử đạo, thuộc tính ý chí cũng trở nên cường đại chưa từng có.
Lãnh đạo Chính phủ Trái Đất - những người phải chịu đựng áp lực kép của vi khuẩn S và rào chắn Thái Dương Hệ - đã lựa chọn thời cơ này thành thời điểm thích hợp để công khai bí mật.
Vi khuẩn S không phải là mối uy hiếp duy nhất mà chúng ta phải đối mặt.
Hiện tại, chúng ta đã chiến thắng vi khuẩn S.
Nhưng bên rìa Thái Dương Hệ của chúng ta, còn có một rào chắn vô hình, nó vẫn luôn vững vàng phong tỏa nhân loại.
Các khoa học gia của chúng ta đã nỗ lực hết sức nhưng vẫn không có cách nào phá giải......
Căn bản là chúng ta nhìn không thấu, cũng không thể mường tượng được trình độ khoa học kỹ thuật của thứ kia ra sao.
Chúng ta chỉ có thể có một khẳng định duy nhất, đây là "lai giả bất thiện" (người tới không có ý tốt)!
Nhưng chúng ta sẽ không ngồi chờ chết.
Vì lẽ đó, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc!
Chúng ta phải thừa kế ý chí của các vị tử đạo, nâng cao tinh thần, nghênh đón khiêu chiến mới!
Chỉ cần đánh thắng trận này, hành trình tương lai của nhân loại chính là Tinh Thần Đại Hải.
Đối mặt với áp lực mới, văn minh nhân loại cũng không mảy may hỗn loạn, hay sa sút tinh thần, mà dựa vào ý chí đoàn thể hình thành qua muôn ngàn thử thách và gọt giũa, sừng sững kiên cố, thận trọng tiến lên từng bước.
Văn minh bắt đầu hồi phục nhanh chóng và lan tràn mạnh mẽ.
Khoa học kỹ thuật và năng lực sản xuất đạt được bước tiến lớn, toàn diện.
Năm 2543, lớn lên giữa những trắc trở và rối ren, Sergey dần dần bộc lộ tài năng.
Sau khi nhân loại vượt khỏi hiểm nguy, các học giả với năng lực toàn diện đã có không gian vô hạn để bộc lộ tài năng.
Để xây dựng lại văn minh, thứ cần nhất chính là nhân tài của tất cả lĩnh vực khoa học.
Sergey chính là một người như vậy.
Đây chính là thời đại của ông ta.
Năm 2543, Sergey hoàn thành tích lũy bản thân, cũng tiêu hoá toàn bộ thành quả mà Lại Văn Minh để lại.
Ông ta đã đặt giả thuyết và hoàn thiện khái niệm sơ bộ về màng phim Dyson, đặt nền tảng quan trọng trong việc cung cấp năng lượng cho nhân loại trong 500 năm kế tiếp.
Màng phim Dyson này thăng hoa hơn một tầng so với màng phim ánh sáng hấp thụ năng lượng mặt trời bao trùm Trái Đất mà lần trước Trần Phong nhìn thấy.
Nếu nó được chuyển đổi từ lý thuyết sang thực tiễn, nó có thể cho phép nhân loại nhảy vọt hoàn toàn từ giai đoạn đầu tiên của nền văn minh Kardashev, bước vào giai đoạn đầu của nền văn minh thứ cấp, đủ để nhân loại sử dụng tài nguyên của toàn bộ Thái Dương Hệ.
Vừa mới hoàn thành ý tưởng vĩ đại này, Sergey lại bởi vì lao lực quá độ mà đột tử, trước khi chết, ông còn để lại một kiệt tác cuối cùng.
Phần kiệt tác này của ông không hề liên quan đến bất kỳ ngành học nào.
Tên của kiệt tác này chính là "Trần Phong".
Nghĩa như tên, quyển sách này chính là viết cho Trần Phong.
----
Mai là ngày mùng 1 đầu tháng rồi các đạo hữu eiii, ai yêu mến và muốn ủng hộ động lực cho mình gõ máy siêng năng hơn thì ngày mai hãy quăng cho mình thiệt nhiều kim phiếu nha, cuối tuần cố gắng ở nhà bạo chương cho các đạo hữu nè. Mai hãy quăng, nay 31 đừng đẩy Kim Phiếu nhé :))
Bạn cần đăng nhập để bình luận