Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 218: Trúng Chiêu Rồi!

Đinh Hổ vung tay lên: "Nghỉ! Toàn bộ nghỉ tại chỗ năm phút, sau đó điều chỉnh nội dung huấn luyện."
Rất nhanh, Trần Phong liền hiểu được hàm nghĩa của những nụ cười kia.
Cái mà Đinh Hổ gọi là điều chỉnh nội dung huấn luyện, hàm nghĩa rất phong phú.
Phương hướng điều chỉnh như sau:
Toàn bộ tân binh thay đổi nội dung huấn luyện, từ việc tiếp nhận huấn luyện quân sự, biến thành lớp huấn luyện văn hóa cho Trần Phong.
Bọn họ từ người bị huấn luyện biến thành người huấn luyện, sự điều chỉnh này rất thông minh.
Bàng Đức: "Trần Phong, anh đừng hoảng. Chúng tôi đã nghĩ được một biện pháp để khóa huấn luyện này không ảnh hưởng đến chương trình học văn hóa của anh rồi."
"Hả?"
"Trong 3 tuần tiếp theo, trong lúc chúng ta huấn luyện, sẽ vừa hoàn thành huấn luyện thể năng, vừa giảng bài cho anh. Anh yên tâm, tuy rằng tôi không phải là học bá, nhưng kết quả khóa học năng lượng vi mô của tôi vô cùng tốt, tôi đã có trình độ tốt nghiệp trung học rồi."
Một người khác đến gần: "Đúng vậy! Tôi giỏi nhất là sinh vật học, tôi đã có bằng cử nhân sinh vật học!"
Lại thêm một người khác: "Tôi cực kỳ am hiểu về thiên văn học, từ bé đã nhận được rất nhiều bằng khen."
"Từ lúc anh bị giam lỏng, cũng chính là một tuần trước, chúng tôi đã bắt đầu soạn bài giảng cả rồi."
"Đúng vậy, anh cứ yên tâm đi. Chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ không để cho anh bị thụt lùi ở phía sau rồi bị loại đâu!"
Mọi người vô cùng nhiệt tình, anh một lời tôi một lời, không khí tràn ngập tinh thần triết học.
Trần Phong hơi há miệng, trợn mắt, toàn thân cứng đờ.
Trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng đến vài hình ảnh như sau:
Khi bản thân mình đang đổ mồ hôi như mưa, chạy băng băng dưới ánh mặt trời chói chang.
Đồng thời, trong đầu vang lên âm thanh sóng não của Bàng Đức:
"Người anh em này, anh có biết giá trị cụ thể của sự tương tác mạnh mẽ giữa Quark duyên và Quark đỉnh không?"
Hoặc là:
"Trần Phong, anh có biết chính xác thời gian cần thiết để một photon rơi trên thực vật, sau đó thông qua phản ứng lượng tử để chuyển đổi thành năng lượng, chạm một electron là bao lâu không?"
"Anh có biết khoảng cách di chuyển lượng tử tối đa trong chân không tuyệt đối là bao không?"
"Anh có biết khó khăn lớn nhất ngăn cản chúng ta nắm giữ trường lực thống nhất là gì không?"
Khi mình dùng một cánh tay nâng lên cục tạ mấy trăm kí lô, bắp thịt cả người căng cứng, dưới ánh mặt trời kêu gào: "Là điện! Là ánh sáng! Là thần thoại duy nhất!"
Trần Phong tỏ vẻ: Ôi, toang rồi, thà bị chích điện còn hơn.
Thấy hắn ngạc nhiên cực độ như vậy, Bàng Đức vô cùng đắc ý, chớp chớp đôi mắt: "Sao nào? Kinh ngạc lắm nhỉ, bất ngờ lắm nhỉ?"
Trần Phong gật đầu: "Tôi thực sự cám ơn các anh! Cũng phiền các anh gửi lời hỏi thăm sức khỏe chân thành đến toàn bộ gia phả nhà các anh."
Bàng Đức niềm nở vỗ một cái lên bả vai hắn: "Khách khí cái gì chứ. Nhân loại là phải giúp đỡ lẫn nhau như vậy đấy, không vứt bỏ cũng không buông tha người bạn đồng hành của mình, chỉ có như vậy mới có thể đi tới ngày hôm nay!"
Mấy ngày kế tiếp, buổi sáng nào Trần Phong cũng cảm nhận được sự nhiệt tình oanh tạc của cánh đàn ông, buổi chiều và buổi tối thì cảm thụ sự ấm áp như gió xuân của u Thanh Lam, có thể nói, chẳng còn biết trời ở đâu đất ở đâu nữa, hoàn toàn chìm đắm, không biết năm tháng.
Hắn hoàn toàn không có thời gian, cũng không còn tinh lực để tự mình suy nghĩ những chuyện dang dở kia nữa.
Dù sao hắn cũng không gấp.
Đi tắm sắm gàu đi câu sắm giỏ, làm chuyện gì cũng cần phải có vốn, trước mắt cứ học thêm chút tri thức, lại thử suy diễn về hạt vượt, nói không chừng tỷ lệ thành công sẽ cao hơn đấy chứ.
Hết thảy đều phát triển từng bước vững vàng, cho đến một tuần sau, khi xảy ra biến cố.
Ấy thế mà hắn lại ngã bệnh.
...
Trong một tuần này, nhờ vào sự thiêu đốt triết học của các chiến hữu và sự giáo huấn ân cần của u lão sư, cùng với sự âm thầm tiến hóa tư duy của bản thân hắn, tiến triển học tập của hắn càng lúc càng vượt trội.
Trước khi bệnh tình ập tới, hắn vừa hoàn thành xong chương trình học của nửa học kỳ sau năm 4 tiểu học, cũng đạt được điểm thi 95/100 trong kỳ thi học kỳ ở tất cả các môn, thuận lợi đạt tiêu chuẩn.
Lúc vừa bắt đầu, nghe thấy tiêu chuẩn của thế giới này là 95/100, Trần Phong không thể hiểu nổi, từ trong lòng cho đến ngoài miệng đều tỏ thái độ không phục, nhưng lúc này, bản thân hắn đã ngoan ngoãn tiếp nhận loại sự thiết lập này rồi.
Nếu như không phải lần này bị bệnh, vốn dĩ hắn còn định hăng hái lao lên, giải quyết luôn chương trình học của năm thứ 6, khiêu chiến kỳ thi tốt nghiệp tiểu học với đám học sinh tiểu học trâu bò kia.
Bây giờ lại vỡ kế hoạch.
Đã lâu rồi hắn không bị bệnh, ngay cả cảm vặt cũng không, hoàn toàn không ngờ bệnh đến như thể núi đổ.
Trước khi ngất đi, câu nói cuối cùng của Trần Phong là như vầy:
"Khụ khụ, đỡ tôi lên, tôi vẫn có thể chiến đấu. Nhanh, đem quyển sách vật lý vũ trụ lớp 5 cho tôi, tôi có thể tiêu diệt nó! Khụ khụ!"
Sau khi ho ra 2 búng máu đen, hắn hôn mê ròng rã ba ngày trời.
Ho khan, lên cơn sốt, ho ra máu, nội tạng suy kiệt, nhịp tim lúc ngừng lúc đập....
Như thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tổ y tế của căn cứ Đại Tuyết Sơn đã lắp đặt thiết bị trị liệu phân tử, thiết bị trị liệu nguyên tử và robot định hình lại nguyên tử nano......
Ngoại trừ phương án cuối cùng là sử dụng dụng cụ nguyên tử cỡ lớn để tái tạo lại cơ thể, gần như tất cả các phương pháp y học tiên tiến đều đã áp dụng qua.
Triệt để tái tạo thân thể, chính là phương án lựa chọn cuối cùng, khi không còn sự lựa chọn nào khác. Bởi vì di chứng của nó rất nghiêm trọng, ảnh hưởng rất sâu, do nó liên quan đến việc cấy ghép não, thậm chí là dịch chuyển tư duy.
Cho dù dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, các khoa học gia và đội ngũ y tế cũng có cách nào dịch chuyển tư duy một cách hoàn mỹ được.
Theo lý thuyết, điều này không có khả năng thực hiện được.
Trong phòng bệnh, Trần Phong từ từ mở mắt, thứ đập vào mắt chính là tường trắng và rèm cửa màu trắng.
Hắn nhận thức được mình đang ở đâu rồi.
"Xin lỗi, tôi hôn mê bao lâu rồi?"
Hắn hướng đến người đang nằm đưa lưng về phía mình ở giường bệnh cạnh, trên người anh ta mặc đồ cách ly toàn thân.
Người kia sợ hết hồn: "Anh tỉnh rồi?"
Trần Phong thả lỏng tay: "Nhìn tôi không giống như đã tỉnh hả?"
Người kia ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó kéo vang báo động.
Trong vòng tám tiếng tiếp theo, mấy chục người ra ra vào vào, từ trên cơ thể Trần phong tiến hành kiểm tra lại kiểm tra, khi thực sự xác nhận rằng hắn đã khôi phục hoàn toàn, luôn miệng chậc chậc, thán phục không thôi.
Trần Phong thông qua câu chuyện mà những người này đang nói với nhau, thông suốt được mọi chuyện.
Căn bệnh của hắn, đơn giản chính là nhiễm vi khuẩn S.
Đây quả thực là chuyện vượt sức tưởng tượng.
Mặc dù vi khuẩn S có mặt ở khắp nơi, nhưng đã hơn 400 năm nay không có ai bị nhiễm vi khuẩn S nữa.
Từ sau khi chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh, đa số mọi người đều đã có kháng thể sẵn trong người từ lúc còn trong bụng mẹ.
Cho dù là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đứa bé không nhận được kháng thể từ người mẹ, hoặc là đứa bé được sinh bằng cách nuôi cấy nhân tạo, thì cũng sớm tiêm vắc-xin vào cơ thể, cơ thể cũng đã tự sản xuất kháng thể.
Cho nên lần nhiễm này của Trần Phong đã tạo nên chấn động cực lớn.
Trong mấy ngày hắn hôn mê,
Tại hắn hôn mê trong mấy ngày này, hết thảy mọi thứ liên quan tới hắn đều được tra xét sạch sẽ.
Thân thế minh bạch, lai lịch trong sạch.
Thông qua những người từng tiếp xúc với hắn, biết được rằng, ngoại trừ có hơi lười nhác ra, về mặt tổng thể thì hắn là một người tốt.
Lúc hắn vừa chào đời, cũng đã thông qua kiểm tra về kháng thể rồi, nếu dựa trên lý thuyết thì hắn không thể bị nhiễm vi khuẩn S được.
Ấy vậy mà, hắn 'trúng chiêu' rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận