Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 280: Chôn Giấu Di Vật Văn Hóa?

Lộ Vy cực kỳ tán thưởng Trần Phong, nhưng chung quy lại, cô nàng cũng không phải là loại người bộc trực ngay thẳng, dám yêu dám hận như Chung Lôi, nên cô nàng lựa chọn im lặng, chỉ thầm cảm khái trong lòng mà thôi.
"Có anh, chính là may mắn của thời đại này."
"Nào có, thực là, đừng tâng bốc như thế, tôi không chịu nổi đâu. Chung Lôi còn vĩ đại hơn tôi nhiều đấy. Vài ngày trước, tôi và cô ấy đã ước định với nhau rồi."
"Hả?"
........
Trần Phong nói về ước định của mình và Chung Lôi cho cô nàng nghe.
Trước đó không lâu, bầu không khí còn rất thân thiết, thậm chí còn có xu hướng phát triển theo lối nào đó, bây giờ lại đột ngột nguội lạnh.
Lộ Vy miễn cưỡng nở nụ cười, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cả.
Nhưng trong lòng cô nàng thì đang thầm nghĩ.
Hắn như thế cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
Đây mới là hắn.
"Chúc mừng hai người."
"Cám ơn cô."
"Không hổ là anh, ngay cả cách hai người thổ lộ cũng theo một phương thức độc đáo như vậy. Tôi rất mong đợi ca khúc mà Chung Lôi sáng tác kia."
Trần Phong: "Tôi cũng cực kỳ chờ mong."
"Nhưng anh không cảm thấy như thế rất khó khăn sao, chẳng phải làm như thế thì sẽ có chút bất công với Chung Lôi sao?"
"Chẳng lẽ nó công bằng với tôi à?"
"Cũng đúng nhỉ."
"Có điều, tôi cũng chỉ có thể trông cậy vào nàng. Cho nên, không còn cách nào khác cả."
Lộ Vy: "Tôi không thể thử một chút hả?"
Trần Phong: "Cô không thể."
"Vậy tôi chúc hai người bạch đầu giai lão nhé. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, về sớm nghỉ ngơi đi."
"Được rồi, gặp lại sau."
Trần Phong rời đi.
Bạch đầu giai lão, bốn chữ này thoạt nhìn có vẻ rất ngọt ngào, nhưng cũng rất khó để khẳng định rằng nó không phải là lời nguyền rủa.
Chuyện tương lai, ai có thể biết trước được chứ.
Sáng hôm sau, Trần Phong lại nghênh đón vị khách 'không mời mà đến' thứ hai.
u mập mạp đến rồi.
Vốn dĩ, Trần Phong không muốn anh ta đến quấy nhiễu, nhưng u mập mạp lại bảo rằng anh ta vừa thu âm xong một album thấm nhuần ca dao, nhưng giờ lại đột nhiên phát triển con đường song song giữa ca dao và Rock n' Roll khiến đầu óc anh ta muốn nổ tung, sắp không chịu nổi nữa, nên mới đến cầu cứu. Cuối cùng, Trần Phong vẫn phải ra cửa tiểu khu để đón anh ta.
Kết quả, sau khi gặp mặt, anh ta chẳng thèm nói đến chính sự.
"Sư phụ, hôm qua anh với Vy Vy sao rồi?"
Cái tên mập mạp chết bầm này, quả nhiên là tin tức linh thông.
Lông mày của Trần Phong dựng đứng, không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu tin đồn nữa.
Hắn vốn chẳng làm việc gì trái với lương tâm, nửa đêm cũng chẳng sợ quỷ gõ cửa, bèn thản nhiên nói: "Không có gì, cô ấy giúp tôi một cái đại ân tình, tôi đưa cô ấy một ca khúc."
"Chỉ là như vậy thôi á?" u mập mạp đương nhiên là không tin rồi.
Trần Phong giận dữ: "Nhảm nhí, không thế thì còn có thể thế nào?"
"Nhưng sao tôi lại nghe nói, anh và Vy Vy sau khi dùng cơm xong, thì đến Thải Vy Lư ngây người bên trong ròng rã 3 tiếng, phải tới hơn 12h đêm mới trở về chứ? Sau khi anh rời khỏi đó, phải đến nửa tiếng sau, Vy Vy mới rời khỏi Thải Vy Lư, mà lúc cô ấy ra ngoài lên xe, còn vừa đi vừa gạt nước mắt nữa mà."
Trần Phong há miệng, dường như cái cằm muốn rớt xuống đất: "Mạng lưới tình báo của anh kinh khủng thật đấy."
"Nào có, sư phụ anh không để ý sao? Đối diện Thải Vy Lư có Skynet, chuyện hôm qua Vy Vy cho anh chỗ dựa đã gây nên một trận xôn xao lớn trong vòng nhỏ, cho nên em mới hiếu kỳ, tìm bạn hỏi han một chút mà thôi."
Trần Phong: "...Nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn với anh, tôi và cô ấy không có gì cả."
"Thật?"
"Chắc chắn 100%, thề với trời. Nếu có nửa câu nói dối, thì người ngoài hành tinh sẽ đánh chết tôi."
Trần Phong thốt ra lời thề độc.
u mập mạp tin ngay: "Haizz, việc này cũng thật là... khó nói mà. Em tin lời sư phụ nói. Có điều, Lôi Lôi thì..., thôi bỏ đi, em cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa, sư phụ ưu tú như vậy, chuyện này thực sự chẳng thể giải quyết được."
Trần Phong tỏ vẻ chẳng sao cả: "Miễn sao anh tin là được, trong lòng tôi cũng chẳng có quỷ."
u Tuấn Lãng xoay mặt qua chỗ khác: "Ừ ừ, đúng rồi, đợi tí nữa em sẽ gỡ đoạn video kia cho anh."
Trần Phong bật ngón tay cái với anh ta: "Tốt lắm, rất thông minh. Đời này, tôi nhất định sẽ giúp anh phát hành đủ 32 album."
Có một đồ đệ mánh khóe như thế thì cũng bớt lo.
Trần Phong suy nghĩ một lúc, quyết định đem một nhiệm vụ khác giao cho u mập mạp, cái người thường xuyên ra ngoài tham gia các chương trình tống nghệ này.
"Tôi sẽ giao cho anh một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?"
"Tôi sẽ giao cho anh 10 cái rương nhỏ, sau đó anh lựa chọn vài địa điểm, chôn những cái rương này vào lòng đất. Nhớ kĩ, nhất định phải chôn sâu hơn 10 mét, các địa điểm chôn phải thật chính xác. Có điều, chuyện này không gấp, đây không phải là chuyện ngắn hạn, vì dù sao thì sau này mỗi khi anh ra ngoài, đến một thành phố khác, thì hãy đến văn phòng của tôi để nhận một cái rương. Mỗi lần chôn xong một cái, thì phải định vị GPS và chụp ảnh hiện trường cho tôi. Nhất định phải nhớ kĩ, không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài, lúc chôn cũng không được để người khác trông thấy."
"Hả?" u Tuấn Lãng vô cùng ngạc nhiên, rồi chợt cười trộm không ngừng: "Sư phụ, không phải là anh biết rằng danh tiếng của mình càng lúc càng lớn, rất có thể sẽ lưu danh vạn cổ, nên mới cố ý giấu vài món di vật văn hóa đấy chứ? Trong tương lai, nó sẽ biến thành bảo tàng để người khác khai quật?"
Trần Phong kinh hãi: "Sao anh biết!?"
"Không ngờ sư phụ cũng có ý tưởng giống em." u Tuấn Lãng đỏ mặt: "Em đã chôn muốn kín mấy khu vực xung quanh vùng ngoại thành và phụ cận Hán Châu rồi, chắc cũng phải đến 100 cái rương ấy chứ."
Trần Phong: "..."
Ngẫm lại cũng thật là bi ai, u mập mạp cũng được xem là đồ đệ duy nhất mà Trần Phong đại sư công khai thu nhận, anh ta chôn nhiều rương như vậy, chắc chắn đã bị người ta đào lên không ít, nhưng trong lịch sử lại chẳng ai ngó ngàng đến cả.
Đẳng cấp chỉ có kém hơn một chút thôi mà.
Thật đáng thương, thật đáng tiếc.
Chuyện đã quyết định xong, Trần Phong để cho u mập mạp cút đi, đồng thời, còn dặn anh ta sau khi trở về thì để ý đến động tĩnh của cha anh ta một chút, có lẽ không bao lâu nữa, bản thân sẽ có chút việc cần phải trao đổi với cha anh ta, đừng để gặp ai đó ở Mỹ ngay khi vừa xuống máy bay là được.
u mập mạp mang theo một đầu đầy hoặc mà rời khỏi.
Trần Phong trở về phòng, bắt đầu lấy túi ra, thu dọn "bảo tàng".
Quần áo cũ đã mòn và bạc màu, bàn chải đánh răng đã qua sử dụng, cốc súc miệng, tách trà bị vỡ, bát sứ ăn cơm, điều khiển từ xa bị hỏng do pin bị chảy nhưng có để lại vô số dấu vân tay, con chuột vi tính, bàn phím rẻ tiền bị chập điện do vô nước, một vài bức thư tình cho các bạn nữ cấp ba - những người mà hắn đã quên mất rằng họ trông như thế nào, mười sợi tóc rụng......
Đây là phần của riêng hắn.
Sau đó hắn lại lên lầu, vào phòng của Chung Lôi.
Nhưng dù gì thì đây cũng là đồ của người khác, hắn không thể làm xằng bậy được, chỉ có thể lấy đi cái bàn chải đánh răng cũ, cốc súc miệng, bát ăn cơm, quần áo cũ rẻ tiền, và bước đến cống thoát nước trong phòng tắm của cô nàng, cẩn thận chọn mười sợi tóc.
Hắn không động đến quần áo lót của Chung Lôi, vì như thế sẽ có cảm giác mình chịu thiệt thòi.
Chia đều mọi thứ ra, xếp gọn trong mười cái túi, mọi việc sẵn sàng, chỉ cần chờ Mạnh Hiểu đem mười cái rương từ nước ngoài về là được, nghe bảo thứ đồ này siêu bền, có thể tồn tại đến 100.000 năm, chốt mật mã được làm từ vật liệu polymer siêu rắn chắc.
Làm xong xuôi hết thảy thì cũng đã là buổi chiều, Trần Phong bèn gọi điện cho cái người đang ở Los Angeles xa xôi - Chung Lôi, lên giọng theo kiểu tổng giám đốc bá đạo: "Tôi vừa giúp cô quét dọn căn phòng một chút. Có vài thứ đồ chờ đến khi cô trở về thì không thể dùng được nữa, nên tôi đã vứt hết rồi. À đúng rồi, còn có, mấy bộ quần áo thường ngày mà giá thấp hơn 300 đang treo trong tủ quần áo của cô ấy, tôi cũng đem đi quyên góp cả rồi. Tôi cũng mua cho cô vài bộ mới rồi."
Chung Lôi vô cùng vui vẻ: "Cám ơn anh."
"Không cần cám ơn, bổn phận của tôi chính là làm tốt công tác hậu cần cho cô mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận