Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 463: Không hối Hận!

Trong đám người kinh động đó, có một bộ phận là những người mà cách đây vài hôm Lộ Vy đã nhờ giúp đỡ, bọn họ đã liên lạc với cô, để cô nhắn với Trần Phong giùm, rằng bọn họ hy vọng có thể tạo thành mối quan hệ "đôi bên cùng có lợi" với Trần Phong.
Bản chất của sự việc không khác lần trước, nhưng người tham gia đã không còn là những người lúc trước nữa, Lộ Vy có húc núi dọa hổ thế nào thì cũng chẳng dọa được bọn họ.
Cô không muốn trở thành người truyền lời như thế này chút nào, hơn nữa, cô cũng hiểu được rằng, với tính cách cứng rắn của Trần Phong, chắc chắn hắn sẽ không nhân nhượng hay thỏa hiệp gì cả.
Nhưng nếu hôm nay cô không truyền lời, thì sớm muộn gì cũng sẽ có người tìm đến Trần Phong vì cái lý do tương tự, lúc đó sự tình có khi sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Thứ khiến Lộ Vy buồn rầu chính là đây, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể cân nhắc được phải làm gì để thỏa đáng cả.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cô quyết định đợi Trần Phong đến, thăm dò ý kiến của hắn rồi mới đưa ra quyết định.
"Vy Vy, Trần Phong đến rồi."
Trịnh Nhu khẽ gõ cửa, đứng bên ngoài nhắc nhở.
Lộ Vy vội vàng chỉnh chỉnh lại quần áo và tóc mai, vẻ mặt nhanh chóng bình thường trở lại, lớn tiếng nói: "Mời vào."
Trịnh Nhu mở cửa, làm một cử chỉ mời: "Trần tiên sinh, mời vào."
Trần Phong có chút xấu hổ: "Chị Nhu, chị đừng cư xử xa lạ như thế, tôi cảm thấy không quen, rất xấu hổ."
Trịnh Nhu vui vẻ cười nói, vỗ vai Trần Phong: "Bây giờ nào giống ngày xưa nữa chứ, hiện tại cậu đã là một đại nhân vật rồi, sau này tôi còn phải tỏ ra kính trọng cậu ở trước mặt người ngoài hơn nữa đấy, miễn cho người ta lại nói rằng Trịnh Nhu tôi không hiểu phép tắc, cứ tập luyện trước một chút, làm quen với nó là được."
Trần Phong trợn tròn mắt: "Chị đừng có làm thế."
Từ trợ lý bên cạnh đem đến chén tử sa ngâm trà Đại Hồng Bào - loại không còn sản xuất nữa - vừa mới pha, Trịnh Nhu đưa cho Trần Phong, sau đó cười hì hì đẩy hắn vào trong: "Đừng nói chuyện với tôi nữa, chúng ta không có gì để nói đâu, Lộ Vy đã chờ cậu cả buổi rồi, hai người tự trò chuyện đi."
Trịnh Nhu đứng bên ngoài đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, nụ cười rực rỡ của Trịnh nhu nhanh chóng vụt tắt, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Haizzz.
Cô ấy cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Những người đại diện của nghệ sĩ khác thì có thể quyết định rất nhiều thứ liên quan đến nghệ sĩ dưới trướng, từ việc bố trí nhân sự cho đến phong cách âm nhạc, chương trình nào sẽ nhận, thậm chí, còn có thể sắp xếp cả chuyện tình yêu và cuộc sống hằng ngày của nghệ sĩ.
Nhưng đối với mối quan hệ giữa Trịnh Nhu và Lộ Vy, hai người bọn họ không phải kiểu quan hệ như vậy.
Năng lực làm việc của Trịnh Nhu rất mạnh, nhưng cô ấy không thể can thiệp vào quyết định của Lộ Vy.
Thoạt nhìn Lộ Vy có vẻ cực kỳ thân thiện, nhưng thực chất, cô có một sự cường thế bẩm sinh.
Trong phòng làm việc, Lộ Vy ngồi trên ghế sô pha, chỉ vào ghế sô pha đối diện: "Ngồi đi. Trà này là tôi mang từ Bắc Kinh về đấy, ngon hơn nhà chú u nhiều. Uống thử đi. Tách trà này cũng không phải tách mới đâu, chính là cái mà lần trước đến đây, anh đã sử dụng đấy."
Trần Phong gật đầu.
Nhiệt độ nước quá nóng nên hắn không dám uống trực tiếp, hắn chỉ ngước mũi lên hít hà.
Trời ơi!
Thật là ganh tỵ mà.
Đây chính là Đại Hồng Bào - đỉnh cấp - không còn sản xuất nữa - trong lời đồn sao?
Dụng cụ quark của thế kỷ 31 cũng không thể chế tạo được!
Chao ôi, hương vị này chắc đã bị thất lạc trong con sông dài lịch sử, nếu có thể đem một mảnh cấu trúc cấp quark ở đây đem qua tương lai cho dụng cụ quark ghi chép lại, thì thật tuyệt biết bao.
"Cô cảm thấy bài "Tung Hoành Tinh Không" mà lần trước tôi đã viết cho cô thế nào?"
Đặt chén trà xuống, Trần Phong hơi chột dạ hỏi một câu.
Lộ Vy hai tay ôm lấy tim, đôi mắt ánh lên niềm khao khát và phấn khích, lớn giọng nói: "Tôi rất thích nó. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng phong cách Rock n' Roll trước đây có thể biểu diễn được cái kiểu ý vị này, như thể nó đã mở ra một cánh cửa mới cho tôi vậy. Tôi đã lọt vào top 50 của danh sách Billboard, điều này là thứ mà trước đây tôi không thể ngờ được, chẳng khác nào nó đã mở ra thị trường châu u Mỹ cho tôi cả."
Trần Phong: "Thích là được rồi, cô hát cũng không tệ, bằng không thì giới âm nhạc u Mỹ cũng sẽ không dễ dàng tán dương bài hát này."
Lộ Vy lắc đầu: "Kỳ thực, bọn họ không hề biết rằng đây không phải là trạng thái hoàn mỹ nhất của "Tung Hoành Tinh Không". Tôi thực sự rất tò mò về những gì anh có thể làm với phần đệm bằng nhạc cụ Hi Tư Mã mà anh đã đề cập tới. Những gì mà tôi nghe được, quả thực có chút cảm giác không được hài hòa, cái chứng OCD như thể muốn bức chết tôi vậy đó."
"Haha, không vội, không vội."
"Ừm, tóm lại, được lọt vào danh sách này chính là một niềm vui ngoài ý muốn đấy, chủ yếu cũng là nhờ công lao của anh. Nhưng thứ tôi quan tâm không phải là chuyện này. Gần đây, tôi có một số dấu hiệu phục hồi linh cảm. Chờ sau này, khi tôi viết được một vài bài hát kế thừa mạch cảm xúc của "Tung Hoành Tinh Không", anh có thể đánh giá và cho ý kiến giúp tôi không?"
"Không thành vấn đề."
Dù đã biết từ lâu "Tung Hoành Tinh Không" sẽ trở thành chồi non trong sự phát triển nghệ thuật của cô, nhưng Trần Phong không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Hắn nhớ đến những thay đổi mà bài hát này đã tạo ra đối với cuộc đời của Lộ Vy trong tuyến thời gian trước, trong lòng âm thầm xúc động.
Trong vòng 3 năm nữa, cô ấy sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với gia tộc, dấn thân vào con đường của người sáng lập ra dòng nhạc Rock n' Roll tinh không, hoàn toàn sống một cuộc sống khác hẳn lúc trước, đi trên một con đường mà vốn dĩ cô ấy sẽ không dấn thân vào.
Kỳ thực, bây giờ cô ấy đã bắt đầu tỉnh ngộ rồi, nhưng phải đến 3 năm sau, sau khi cô ấy quyết liệt như vậy, sức sáng tạo của cô ấy mới bùng phát, hẳn là trong ba năm ấy, chắc hẳn cô ấy đã phải trải qua rất nhiều khó khăn và vất vả.
"Lần này tôi lại viết cho cô một bài hát khác, khác với phong cách của "Tung Hoành Tinh Không", nhưng tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với chất giọng của cô."
Lộ Vy lập tức hứng thú: "Tên bài hát là gì?"
Trần Phong: ""Kiếp Sau Lại Tiếp Tục"."
Lộ Vy sửng sốt.
Sợ nhất chính là cái không khí im lặng đột ngột như thế này.
Những người thông minh thì đầu óc sẽ liên tưởng mọi thứ rất nhanh, cực kỳ am hiểu bổ não.
Cô không chắc liệu Trần Phong đã phát hiện ra điều gì hay chưa, cũng không chắc liệu tên bài hát có nghĩa như những gì cô phỏng đoán hay không.
Cô cảm thấy có chút tủi thân.
Kỳ thực, từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ đến việc tranh giành vì một thứ gì đó, nhưng mọi thứ đã dần dần thay đổi.
Cảm giác này rất lạ, cô cũng không biết nó bắt đầu từ khi nào.
Lần đầu tiên ở công ty, trông thấy một thanh niên sống nội tâm nhưng lại vô cùng táo bạo lớn gan, và đôi mắt cực kỳ trong sáng, cô cảm thấy có chút tò mò về hắn, tự hỏi loại người như thế này thì có thể viết được bài hát ở trình độ nào.
Sau đó, không khỏi kinh diễm, bài hát của hắn vô cùng tuyệt vời, nhưng vì nó không phù hợp trong phong cách của chính mình, nên cô đã có chút cảm giác mất mát, sau đó lại tiến cử hắn cho Trần Lê.
Lại sau đó, vì hắn luôn viết các ca khúc từ góc độ phụ nữ, cô đã có một sự hiểu lầm kỳ lạ về hắn, cũng náo thành một trò đùa nho nhỏ, khiến cô không thể nhịn được cười mỗi khi nhớ lại.
Sau đó, trong bữa tiệc sinh nhật của mình, chứng kiến một 'thường dân' như hắn gắng gượng đối đầu với Chu A để bảo vệ Chung Lôi.
Sau đó, hắn viết một hơi 6 bài hát, một đêm thành danh.
Lộ Vy vốn cho rằng đây chính là kết thúc, ai biết tài năng của hắn chỉ vừa mới mở màn.
Cô đã dần quen thuộc với việc đứng từ xa quan sát như thế này, nói bóng nói gió để hỏi thăm tin tức của hắn, lặng lẽ nghe những bài hát mà hắn viết, hát những bài hát hắn viết, làm gì đó khi có cơ hội giúp đỡ hắn. Thế là đủ.
Đời này, Lộ Vy luôn dễ dàng có được mọi thứ mình muốn, đến nỗi cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động đi tranh giành một thứ gì đó.
Chưa từng thử tranh giành điều gì, cho nên đã âm thành hình thành thói quen nếu gặp chuyện thì sẽ lùi một bước.
Tính cách của cô rất cường thế, nhưng kỳ thực lại rất thụ động.
Cô cũng biết với hoàn cảnh gia đình của mình thì tình yêu và hôn nhân vốn chẳng liên quan gì đến nhau.
Từ khi còn rất nhỏ, khi quan sát thấy cha mẹ mình 'cử án tề mi', nhưng thực ra lại tràn đầy xa cách, cô đã hiểu phần đời còn lại của mình sẽ ra sao rồi.
Khi cô nói với Trần Phong "Chúc hai người bạch đầu giai lão", cô đã lặng lẽ hạ quyết tâm không quấy rầy hai người họ.
Cô không muốn mất Chung Lôi, một người bạn 'thần giao cách cảm' ngay từ thuở mới quen, càng không muốn khiến Trần Phong phải khó xử.
Đương nhiên, Lộ Vy cũng hiểu Trần Phong là người như thế nào, với tính tình của hắn, e rằng sẽ không quá khó xử, hắn chỉ biết thẳng thắn từ chối chính mình.
Trần Phong cố ý xa lánh cô mấy ngày nay, làm sao cô lại không hiểu được cơ chứ?
Thậm chí, cô còn biết cả lý do tại sao.
Chỉ là ngay từ đầu cô đã không có hy vọng xa vời, nên tự nhiên cũng học được cách mạnh mẽ kiên cường.
Vì vậy, cô ấy vẫn có thể kiểm soát trạng thái của mình rất tốt, vẫn duy trì cảm giác thân thiết như lúc trước, cũng duy trì khoảng cách thích hợp của một con cháu nhà danh môn, tiểu thư khuê các...
Cho đến thời điểm này, cô vẫn luôn khiến người ta có cảm giác thân thiết, nhưng không quá gần gũi, cực kỳ vừa phải.
Nhưng nếu muốn hỏi cô có cảm thấy hối hận khi đến Bắc Kinh cầu viện hay không, đáp án của cô chỉ có ba chữ, "Không hối hận."
Nhưng ngay cả khi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, khi Trần Phong nói ra 5 chữ trong tên bài hát "Kiếp Sau Lại Tiếp Tục", cô vẫn có cảm giác run rẩy muốn ngất xỉu.
Điều bất lực nhất chính là, cô ấy thậm chí không có tư cách để buộc tội đối phương tại sao lại lạnh lùng thờ ơ như vậy.
Nhưng dù sao cô cũng là Lộ Vy, quen với việc tự chủ, cảm giác bất lực ấy chỉ kéo dài chưa đến ba giây, liền nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình.
Lộ Vy cười: "Nghe giống như một bản tình ca rất cảm động?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận