Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1394: Một Biển Tài Nguyên

Ngoài 8 cuốn sách kia, còn có một thứ kỳ quái khác xông tới trước mặt Trịnh Phong.
Đó là một cô bé có khuôn mặt trắng trẻo, trông ngang với mình, mặc một chiếc đầm màu đỏ đậm nét cổ điển, cô bé đang chớp một đôi mắt to tròn trong veo, chớp chớp nhìn hắn.
Thằng oắt Trịnh Phong hoang mang vô cùng.
Nếu như đúng thì các cảnh trong thần khí này đều được dựng lên theo dàn ý trước khi hắn “chìm vào giấc ngủ”.
Nhưng hắn có thể thề với trời, thực sự hắn chưa bao giờ nghĩ đến con gái.
Cho dù có nghĩ thì cũng phải là thanh mai trúc mã Đường Thiên Tâm, chứ không phải là một cô bé xa lạ như thế này.
Nhưng nói đi nói lại thì cô bé này thật là xinh đẹp.
Khoan, xinh đẹp hay không không phải là vấn đề, mấu chốt là làm sao lại có một cô bé xa lạ bên trong thần khí của mình thế này.
Chẳng lẽ thần khí của mình bị nhiễm virus?
Hay là, một cậu nhóc sắp tròn 11 tuổi như mình, sắp bước vào thời kỳ phát dục của một cậu bé 11 tuổi mà sách cổ hay nhắc đến, nên trong đầu bắt đầu xuất hiện 'tâm ma'?
Trịnh Phong bị ý tưởng này làm cho sợ hãi, vội vàng xua tay, định chủ động "xóa sổ" cô bé trước mặt.
Không ngờ, hắn xua tay hồi lâu nhưng cô bé không hề động đậy, vẫn đang chớp mắt nhìn hắn.
Sau đó, rốt cuộc cô bé cũng mở miệng nói chuyện: "Xin chào Trịnh Phong, tôi là trợ giảng trong tiềm thức của cậu - Tiểu Vy."
"Trợ giảng tiềm thức? Là cái gì?"
"Tôi được sinh ra từ tiềm thức của cậu, ứng với tưởng tượng hoàn hảo của cậu về một người bạn khác giới. Chính cậu đã 'triệu hoán' tôi ra đây. Ý nghĩa của sự tồn tại của tôi, chính là dựa theo định luật bão lượng tử để điều chỉnh tài liệu giảng dạy và kế hoạch giảng dạy theo tư duy cá nhân của cậu, nâng cao hiệu quả học tập của cậu hơn nữa."
"Tiểu Vy" nói xong, cô duỗi ngón tay gõ từng cuốn sách trong 8 cuốn chuyên khảo vừa rồi.
"Được rồi, việc điều chỉnh đã hoàn tất. Sau khi tính toán toàn diện, những cải tiến mang tính nhắm mục tiêu của tôi có thể tăng hiệu quả đọc những cuốn sách này lên 30~55 so với việc đọc trực tiếp phiên bản gốc."
Trịnh Phong sửng sốt: "Thật sao?"
"Cậu thử một chút là biết mà? Đây là sách giáo khoa thiết kế riêng cho cậu, tỷ lệ tương thích cao tới 9999 ......."
Trịnh Phong thử mở cuốn sách đầu tiên có tựa đề "Suy đoán về không gian tam trọng" do Sergey viết vào giữa thế kỷ 26.
5 phút sau, hắn đã đọc xong quyển đầu tiên, sau đó quay lại phiên bản gốc để cẩn thận so sánh.
Hắn thực sự kinh ngạc.
Cách hành văn, từ ngữ và cấu tạo câu đã thay đổi rất nhiều, nhưng ý nghĩa trong từng câu vẫn được giữ nguyên.
Bài chuyên khảo đã được sửa lại khiến hắn đọc trôi chảy một cách lạ thường, mượt như tơ, hoàn toàn tương thích với hệ thống tư duy cá nhân của hắn một cách vô cùng tự nhiên.
Các dữ liệu video bên trong cũng đã được điều chỉnh, có những thay đổi tinh vi trong tốc độ nói và giọng điệu của Sergey khi giảng bài, nhưng chính những khác biệt nhỏ này đã giúp việc phân tích và nghiền ngẫm của hắn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
"Thế này... thế này cũng được à? Tại sao những quyển sách giáo khoa mà tôi dùng trước đây không thể làm được như thế này nhỉ."
"Tiểu Vy" ngọt ngào cười: "Bởi vì tôi là từ trong tiềm thức của anh đi ra mà, tôi chính là con giun trong bụng của cậu, tôi là người hiểu rõ cậu nhất."
"Ồ."
Lúc này, Trịnh Phong không hề biết rằng, việc cải tiến tài liệu giảng dạy trong thời gian thực để đáp ứng nhu cầu cá nhân của hắn của "Tiểu Vy" đã tiêu thụ hết 1% sức mạnh tính toán của chủ não tối cao Phồn Tinh.
Phần sức mạnh tính toán này đã trở thành tài sản độc quyền dành riêng cho Trịnh Phong.
Đừng nghĩ 1% này là con số nhỏ, nhìn thì tưởng thấp, nhưng phải biết rằng, Phồn Tinh luôn phải chịu trách nhiệm đáp ứng nhu cầu của cả tỷ tỷ người, thế nhưng bây giờ lại trộm ra 1% dành riêng cho Trịnh Phong.
Nếu phân tích từ góc độ quản lý năng suất, thì 1% sức mạnh tính toán này đủ để chèo chống toàn bộ hoạt động sản xuất, giáo dục, điều trị y tế, diễn tập chỉ huy tác chiến và kiểm soát tốt các thiết bị trí năng khổng lồ trong toàn bộ tinh khu Vân Đỉnh.
Đây mới gọi là dùng cả một 'biển tài nguyên' để dồn vào một người.
. . .
Khoảng chừng 2 tiếng sau, Trịnh Phong đã thuận lợi làm xong bài tập mà Albert giao cho.
Nhì thì tưởng chừng hiệu suất không thay đổi được bao nhiêu, nhưng thật ra, Trịnh Phong rất hiểu bản thân, nếu không có thần khí nhồi vịt thì hắn phải mất đến 3 ngày mới học xong lượng kiến thức vừa rồi, thời gian học của hắn ít nhất cũng phải gấp 20 lần so với thời gian 2 tiếng học tập của những cậu nhóc 3 tuổi học cùng lớp.
Nếu là thần khí nhồi vịt phiên bản cũ thì sẽ mất khoảng 4 tiếng đồng hồ, gấp đôi so với những đứa nhóc cùng lứa.
Lúc trước, khi Trịnh Phong không có thần khí nhồi vịt, những người khác không có công nghệ chuỗi não phiên bản mới, hiệu suất học tập của Trịnh Phong chỉ bằng khoảng 10% người thường, phải bỏ ra gấp 10 lần công sức mới có thể học được những thứ tương tự như những người khác.
Phiên bản mới của thần khí nhồi vịt đi kèm với lão sư "Tiểu Vy" đã làm giảm khoảng cách chênh lệch giữa hắn và các bạn cùng lớp - những người đã có công nghệ chuỗi não mới.
Dù nói thế nào đi nữa, mặc dù chuyện này không khiến hắn trở nên ưu việt nổi bật, nhưng ít nhất nó cũng giúp hắn không bị tụt lại phía sau, vẫn có thể theo kịp tiến độ trung bình của lớp Phi Hổ, điều này cũng có nghĩa là cuối cùng thì hắn đã có một nhóm bạn học ổn định.
Trịnh Phong mất thêm 5 phút để lão sư "Tiểu Vy" chữa bài tập của hắn.
Hắn duỗi người, chuẩn bị thư giãn, đăng nhập "Văn Minh Tinh Tế" để trò chuyện đôi ba câu với Đường Thiên Tâm.
Bang!
Một cây roi da thình lình xuất hiện trên bàn học trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận