Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 245: Chẳng Phải Anh Là Huấn Luyện Viên Của Cậu Ta Sao?

Nhìn thấy hắn xông tới trước mặt, Lâm Bố tràn đầy kích động, xém tí thì rớt nước mắt.
"Rốt cuộc cũng..."
Anh ta hít một hơi thật sâu, ý chí chiến đấu dâng cao, vọt tận trời: "Đến!"
Anh ta triệu hồi hình thái trang giáp quen thuộc với bản thân nhất, từ trên không trung bày ra tư thế, hệ thống Thần Phong biến thành chiến cơ hình nhân cao tận 6m.
Trong tay anh ta lập tức xuất hiện một thanh đao hồ quang điện, dài chừng 3 mét.
Loại hồ quang điện trên thanh đao này không phải là dòng điện đơn giản, mà là siêu electron bị kích phát trong trái thái năng lượng cực kỳ cao.
Mỗi một lần va chạm tưởng chừng như nhẹ nhàng, chí ít có thể phát ra uy lực gấp trăm lần quả bom plasma của Thanh Long Giáp mà Trần Phong từng sử dụng.
Đồng thời, thân đao còn được làm từ một loại vật liệu đặc thù, đem lại tính năng đặc biệt cho nó.
Lúc đánh trúng mục tiêu, trong nháy mắt hồ quang điện chấn động, thân đao sẽ được rót vào một năng lượng chấn động kịch liệt.
Chỉ trong nháy mắt, nguồn năng lượng khổng lồ tiến vào thân đao, lập tức chuyển hóa vật liệu của thân đao thành trạng thái vật chất sao neutron, khối lượng ngay lập tức tăng đến mức độ khó mà tin nổi.
Trạng thái siêu trọng lóe lên rồi lập tức biến mất, mặc dù chỉ trong thời gian rất ngắn, nhưng lại có thể tạo nên trọng thương đối mục tiêu bị đánh trúng.
Trong tuyến thời gian này, mức độ nắm giữ chuyển hóa vật chất và năng lượng của nhân loại đã đạt đến trình độ cao hơn hẳn.
Trong các loại hình thái chiến đấu mà hệ thống Thần Phong biến đổi thành, phương thức sát thương chủ yếu nhất chính là công kích bằng đạn thật, thậm chí, tầm quan trọng của nó còn vượt cả vũ khí pha sóng (phase), vũ khí hạt căn bản và vũ khí năng lượng thuần túy.
Kỳ vọng của nhân loại đối với hệ thống Thần Phong được ký thác ở đây.
Khi bắt đầu thiết kế hệ thống Thần Phong, vũ khí nạp vào đều lấy công kích tầm xa làm chủ.
Đặc biệt là hệ thống phản lực tên lửa đạn đạo với tên lửa đạn đạo neutron siêu trọng, chẳng những có tầm bắn siêu xa, mà lực sát thương cũng siêu cường, khuyết điểm duy nhất chính là tốc độ đường đạn quá chậm.
Nhưng ai nấy đều biết, phương thức sát thương mạnh nhất của hệ thống Thần Phong chính là cận chiến.
Không phải là trạng thái cận chiến hình nhân, mà là chiến cơ xung kích cá nhân trong hình thái chiến đấu vũ trụ.
Cái gọi là xung kích, tên như nghĩa, chính là trực tiếp đâm vào đối phương.
Thông qua việc truyền năng lượng quá tải, toàn bộ bản thể của chiến cơ trong nháy mắt tiến vào trạng thái quá tải, sau đó nó sử dụng trọng lượng đáng sợ của vật liệu sao neutron, đâm vào mục tiêu, dẫn phát nổ tung kịch liệt.
Mặc dù trên lý niệm thiết kế, quân đội đã suy tính con đường chạy trốn cho chiến sĩ Thần Phong, chỉ cần nhanh chóng nhảy ra khỏi cabin, hoặc sớm thoái lui về sau, lợi dụng điều khiển tầm xa, vứt bỏ chiến cơ.
Nhưng trong thực chiến, chẳng ai có thể biết được liệu rằng mục tiêu công kích có thể tạo nên động tác lẩn trốn né tránh hay không, hay đối phương có thể nắm trong tay một loại kỹ thuật khoa học ‘đen’ nào đó có thể rối nhiễu thông tin tầm xa của nhân loại hay không.
Nếu như vậy, chiến sĩ Thần Phong rất có thể phải tự mình ngồi bên trong chiến cơ xung kích, chuyển sang hình thức thao tác nguyên thủy nhất - tự tay thao tác, tránh né vật cản của quân địch, truy kích quân địch chạy trốn, kiên trì đến tận thời khắc đồng quy vu tận để tạo thành sát thương đối với kẻ địch.
Dĩ nhiên, mặc dù chiến cơ xung kích lợi hại, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần trong chiến đấu.
Bởi vậy, dù hệ thống Thần Phong được thiết kế rất nhiều hình thức chiến đấu, nhưng hình thức linh hoạt khó lường, lại có thể kéo dài sát thương neutron siêu trọng ở cự ly gần, chỉ có trang giáp hình nhân mà thôi.
Thứ mà Lâm Bố am hiểu nhất trong hình thái hệ thống Thần Phong, cũng chính là thứ mà người khác ít để ý nhất - hình thái hình nhân.
Kỹ xảo chiến đấu hình nhân mà Lâm Bố nắm giữ đã trải qua vô số lần gọt giũa.
Hiện tại, vừa mới xuất trận, anh ta đã lấy ra tuyệt kỹ đã giấu từ lâu.
Dù là Trần Phong chỉ dùng trạng thái 50% mà đã có thể tiến vào top 100, Lâm Bố vẫn có lòng tin tất thắng.
Có điều, Trần Phong cũng chẳng vội vàng cùng anh ta đánh giáp lá cà, mà chỉ nghiêng người, trực tiếp nhào về phía sân huấn luyện tư nhân của hắn ở cách đó không xa, khiến cho khí thế chiến đấu ngất trời của Lâm Bố bị vồ hụt.
"Qua bên này đi, tôi không muốn biệt thự của mình bị đánh cho nát tan đâu."
"Được!"
Lâm Bố quay người theo sau.
Bên kia, đông đảo binh sĩ đang huấn luyện của căn cứ Đại Tuyết Sơn cũng nhao nhao chạy tới.
Một vài binh sĩ đang trong thời gian nghỉ ngơi, nghe thấy chuyện này cũng không hẹn mà cùng nhau nhảy tới.
Trên bầu trời, hàng ngàn hàng vạn người hoặc điều khiển hệ thống Thần Phong, hoặc chân đạp phương tiện ván phẳng, trên không trung tựa như bầy chim đang lao tới, rất giống với phong thái 'ngự kiếm' của cả vạn người đến từ các tông môn khác nhau, đang tham gia đại hội các giáo phái, trong các tiểu thuyết huyền huyễn.
Thậm chí, ngay cả Đường Thiên Tâm vừa trở về từ căn cứ cũng không thèm về văn phòng, mà thuận thế đi vòng đến nơi này luôn rồi.
Sân huấn luyện tư nhân của Trần Phong được lắp đặt hệ thống phòng hộ bảo an cao cấp nhất.
Hai người vừa tiến vào trong, lá chắn trường năng lượng tổng hợp lập tức chống trời mà lên, bao phủ toàn bộ sân huấn luyện với diện tích 300 mẫu này.
Vừa có hiệu quả phòng ngừa người bên ngoài quấy nhiễu, vừa tránh cho ảnh hưởng của trận đấu giữa hai người làm tổn hại đến kiến trúc của căn cứ.
Hai người đứng trên đường chéo của sân huấn luyện.
Đinh Hổ lại gần Đường Thiên Tâm, thận trọng hỏi: "Đường Tướng quân, cô cho rằng trong hai người này, ai sẽ thắng?"
Đường Thiên Tâm chắp hai tay ra sau lưng, hờ hững liếc anh ta một cái: "Anh là huấn luyện viên của anh ấy, anh còn hỏi tôi?"
Mũi Đinh Hổ đột nhiên ê ẩm.
Cảm thấy vô cùng oan ức vì bị người ngoài nói như vậy.
Anh ta rất muốn nói thế này.
Tướng quân đại nhân, cô còn biết tôi là huấn luyện viên của cậu ta sao?!
Cái tên Trần Phong này có bao giờ hợp tác với anh ta đâu, trong lúc huấn luyện toàn là đối phó cho qua.
Rồi sau này, một huấn luyện viên trực thuộc như anh ta, thế mà lại mất đi quyền hạn đọc tài liệu về tham số huấn luyện của Trần Phong, ngày bình thường còn chẳng có quyền hạn bước lại gần cái sân huấn luyện tư nhân này của hắn.
Bây giờ, thứ mà Đinh Hổ có thể dựa vào để phán đoán thực lực của Trần Phong chính là cái bảng xếp hạng cũ rích từ mấy tháng trước ấy.
Trong hệ thống này, Trần Phong dựa vào trạng thái 50% mà được xếp hạng thứ 98 toàn quân!
Ngoài ra, anh ta có thể biết cái quỷ gì nữa chứ!
Dường như cảm thấy thái độ của mình có chút không tốt lắm, nên Đường Thiên Tâm lập tức hòa hoãn: "Đinh huấn luyện, anh cũng đừng trách tôi, ngoại trừ chức danh phụ trách căn cứ Đại Tuyết Sơn, tôi còn là chỉ huy của Hạm đội Thiên Tâm. Ngoại trừ công việc thường nhật bên này, dạo gần đây tôi còn phải trở về Hạm đội, tham dự chỉ huy mấy chục lần diễn tập. Vả lại, anh ấy cũng chẳng thích nói những chuyện này với tôi, cho nên, tôi thực sự không rõ ràng tình huống thế nào đâu."
Đinh Hổ gật đầu, hơi hơi nới lỏng: "Tôi hiểu."
"Hiểu thì tốt. Tìm người khác mà trò chuyện đi, tôi không muốn tán gẫu."
Cũng chẳng biết từ khi nào, nếu không có Trần Phong bên cạnh, tính nết của Đường Thiên Tâm vô cùng thất thường, không thể nắm bắt được.
Đinh Hổ xám xịt rời đi.
Nhưng khi anh ta đến bên cạnh người khác, lại trở thành tiêu điểm người bị người ta hỏi đến.
Anh ta xòe hai tay, nhún nhún vai: "Các cậu đừng có hỏi tôi, tôi chẳng biết gì đâu."
Ai nấy cũng bó tay, chỉ có thể tự mình suy đoán.
"Mặc dù tốc độ tiến bộ của Trần Phong hết sức kinh người, nhưng bây giờ phải đối mặt với Lâm Bố, một kẻ độc chiếm ngôi đệ nhất toàn quân mấy năm liền, e rằng trận chiến này, Trần Phong lành ít dữ nhiều rồi."
"Đúng vậy, chỉ hy vọng anh ta đừng bị thương quá nặng."
"Các anh không thấy tự tay Scott đã mang theo đội ngũ y tế chờ sẵn rồi sao?"
"Thứ hạng của Trần Phong mới chỉ 98 mà thôi, cho dù đó là trạng thái chịu đựng 50% đi chăng nữa, thì dù có phát huy toàn lực, anh ta cũng chỉ có thể lọt vào top 10 mà thôi."
"Đúng vậy, thứ hạng càng cao, độ chênh lệch về trình độ lại càng lớn. Mấy ngày trước, Lâm Bố vừa khiêu chiến với thứ hạng 5 và 7, lấy một địch hai mà vẫn chiến thắng rất nhẹ nhàng đấy!"
Thế nhưng Đinh Hổ không phục: "Còn chưa đánh đâu, các cậu nói hưu nói vượn gì đấy hả?"
"Vậy anh nói một chút gì đó để thuyết phục xem nào! Chẳng phải anh là huấn luyện của cậu ta sao?"
Đinh Hổ dứt khoát ngậm miệng.
Trái tim này thật mệt mỏi, không biết giá trị tồn tại của mình đang ở đâu nữa!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận