Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 221: Thật Là Cay Mắt!

Quá trình tuyển chọn của cuộc sát hạch này vẫn rất công bằng, bởi vì mọi người đều có cường độ học tập rèn luyện như nhau, nhưng nếu sức mạnh ý chí không thể gánh được nó, thì có nghĩa là tư chất tổng hợp của thí sinh không đạt tiêu chuẩn.
Dựa theo cách giải thích của Bộ Giáo dục thì, chờ đến ngày quyết chiến, rất nhiều vị trí công tác sẽ nằm ở lằn ranh sinh tử, áp lực lúc đó chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều, thử thách sức mạnh ý chí tàn khốc hơn nhiều, cho nên, những thử thách lúc này chỉ là 'món khai vị' mà thôi.
Nếu các bạn không vượt qua lần này, thì cũng không thể oán giận.
Giống như ngày quyết chiến sẽ không vì ý chí của nhân loại mà thay đổi, sát hạch cũng vậy, không thể nào trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.
Nghĩ đến còn có rất nhiều đứa trẻ đang cùng mình trải qua những khổ đau của 'núi đao biển lửa' ở nơi đây, Trần Phong thở phào.
Hắn thầm nghĩ, mình không thể thua kém một đứa trẻ 12 tuổi chứ nhỉ.
Hai ngày sau.
Hắn sụp đổ.
Sau khi sát hạch kết thúc, thành tích được công bố tại chỗ.
Bởi vì số lượng thí sinh tham dự quá nhiều, mà đây là cuộc sát hạch thống nhất toàn cầu, không phân biệt trường thi hay khu vực, nên cũng không có danh sách thống nhất, nhưng vẫn gửi thành tích đến từng thí sinh tương ứng.
Trần Phong nhìn hàng chữ lớn, đỏ thẫm như máu, nét mặt chẳng vui cũng chẳng buồn, trong sự điềm tĩnh lại mang theo ưu thương, trong ưu thương lại chứa một chút thoải mái.
"Điểm trung bình 94,2: không đạt tiêu chuẩn. Điểm trung bình toàn cầu của các thí sinh là 94,35, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn là 21,77%; tăng 30,66% so với tỷ lệ đạt tiêu chuẩn trung bình trước đây."
Trần Phong đại sư che mặt.
Ngay cả điểm trung bình mà còn không vượt qua nổi.
Thật là cay con mắt.
Căn cứ vào số liệu này, có thể thống kê đơn giản như sau, thế hệ này học sinh tiểu học này phát điên rồi, đa số điểm trung bình đều rơi vào khoảng 95.
Điểm trung bình cao như vậy, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn lại thấp như vậy, chỉ có thể nói là đại đa số mọi người đều kém như thế.
Nhưng cũng chẳng quan trọng, tóm lại là, hắn thua rồi.
Hệ thống truyền tin cá nhân của hắn lại bắt đầu bù lu bù loa lên.
Không ít người gửi tin nhắn đến, hỏi tình huống của hắn như thế nào rồi, liệu hắn có đấm bay học sinh tiểu học hay đá bay đội thiếu niên tiền phong hay không.
Hắn không muốn đếm xỉa tới mấy tin nhắn này.
Hắn cũng chẳng biết phải mở miệng thế nào nữa.
Trần Phong xem kỳ thi này là một lần vô cùng nhục nhã trong cuộc đời của hắn, hắn cảm thấy vô cùng nản lòng thoái chí.
Sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, hắn quyết định chính thức từ bỏ lần kháng cự này.
Không chỉ là từ bỏ sát hạch, mà còn từ bỏ toàn bộ kế hoạch của lần này, chờ đến lần xuyên qua tiếp theo rồi tính tiếp.
Làm người, thì phải biết chấp nhận thực tế.
Hắn đã rất nỗ lực, nhưng hắn chỉ có thời gian một tháng, lại còn bị bệnh mà bỏ phí ba ngày.
Mặc dù tỷ lệ thức tỉnh gen của hắn cao, nhưng để cạnh tranh với những học sinh tiểu học kia thì vẫn thua, dù sao thì cùng một chương trình học, nhưng người khác đã học suốt sáu năm.
Trần Phong tự an ủi mình, đây cũng không phải là một trận chiến, trình độ của hắn không bằng người ta, thật sự bái phục chịu thua.
Quả nhiên, không lâu sau, một phần văn kiện được truyền đến hệ thống truyền tin của hắn, nhất định phải đọc.
Phần văn kiện này chính là thông báo loại của hắn, muốn hắn trong vòng 3 ngày thu thập mọi tư trang, rời khỏi quân doanh, trở về nguyên quán, chờ đợi lần ghi danh quân tình nguyện kế tiếp, hoặc có thể trở thành một công nhân của dây chuyền sản xuất lắp ráp, bước vào cương vị công tác.
Trần Phong chắc chắn sẽ không chọn cái thứ 2.
Nhưng hắn cũng chẳng có hứng thú tiếp tục ghi danh quân tình nguyện, gia nhập đội ngũ lính hậu cần.
Mặc dù Đường Thiên Tâm từng nói có lẽ hắn có thể chẳng biết xấu hổ mà dũng cảm chạy tới, nhưng Trần Phong cảm thấy hắn chẳng thể dũng cảm nổi.
Trong căn cứ, đội ngũ lính hậu cần không được sở hữu hệ thống Thần Phong, cho dù có được tư cách lên chiến hạm, thì cũng chỉ là lính hậu cần của chiến hạm vận tải, căn bản là không thể bước ra nơi tiền tuyến.
Cho dù hắn có phát huy sức mạnh đến cỡ nào, cũng không thể lấy được quyền điều khiển hệ thống Thần Phong, mà chỉ có thể lởn vởn trong đoàn hậu cần.
Một bước thua ngàn bước thua, hắn muốn nhảy từ đội hậu cần để bước vào hàng ngũ quân sĩ chiến đấu là một điều vô cùng khó khăn.
Rất có thể cho đến tận ngày quyết chiến, hắn vẫn đang làm một tên lính quân vận.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần không lên được tiền tuyến, thì tất cả mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa nào cả.
Nếu phí phạm thời gian để làm một tên lính hậu cần, thì chi bằng từ bỏ chiến lược, lùi một bước trời cao biển rộng, trở về quê làm một tên phế vật, dùng thời gian mười một tháng tiếp theo để tấn công lớp văn hóa, nỗ lực hết mình để học tập, tranh thủ học xong chương trình THCS, thậm chí là THPT, đồng thời, còn có thể thu thập nhiều thông tin hữu ích hơn, nếu vận khí tốt, không chừng còn có thể tìm được một cánh cửa đột phá, 'chuyên chở' khoa học kỹ thuật trở về ấy chứ.
Chờ lần này khi trở lại thế kỷ 21, ít chơi mánh khóe lại, khống chế tiết tấu thích hợp, cố gắng ổn định tuyến thời gian, không thể tạo nên ảnh hưởng thay đổi quá lớn như thế này nữa, có như vậy thì lần sau lúc hắn xuyên qua mới có thể đuổi kịp sự phát triển ở nơi đây, cất cánh bay cao lần nữa.
Không thể nào lần nào cũng phát sinh Đại Tai Biến vi khuẩn S hỗn loạn mãnh liệt như vậy được.
Chỉ cần hắn đừng té trong cùng 1 cái hố đến 2 lần, thì cũng xem như là thành công rồi.
Sau khi ra quyết định, tâm trạng của Trần Phong thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu trả lời tin nhắn.
"Tôi đã rớt khảo hạch rồi. Xin tổ chức yên tâm, tôi sẽ không kéo chân mọi người đâu. Đến đây là hết lời, xin mọi người bảo trọng."
Đúng vậy, nếu lần này đã không có biện pháp kề vai chiến đấu, thì cũng không nên bồi dưỡng tình cảm thêm nữa.
Trần Phong bắt đầu thử kéo dài khoảng cách với người bên cạnh, vạch rõ giới hạn.
"Trần Phong, cậu đến đây một chút, chúng tôi chờ cậu ở thao trường."
Vừa ra khỏi ký túc xá, Đinh Hổ lại gửi cho hắn một tin nhắn.
Trần Phong không đi, chỉ nói mình muốn đến phòng y tế để kiểm tra sức khỏe toàn diện, sẽ không đến huấn luyện, dù sao cũng đã bị loại.
Đinh Hổ cũng không khuyên bảo gì thêm, càng không an ủi hắn.
Chẳng qua chỉ là không thông qua khảo hạch mà thôi, cũng không phải là tận thế đến.
Là một thằng đàn ông thì nên ung dung đối mặt với cái thất bại nhỏ này mới đúng.
Trần Phong đi đến khu y tế, nhưng không đến phòng y tế, mà chỉ đứng dưới lầu đợi.
Một thân ảnh blouse trắng từ trên lầu chạy xuống, chính là nhân viên y tế mặc bộ đồ cách ly mà lúc hắn vừa tỉnh dậy nhìn thấy.
Người nọ chính là tổ trưởng tổ y tế của căn cứ Đại Tuyết Sơn - Byron Scott, người quen cũ của Trần Phong, lúc ấy hai người đã lưu lại phương thức liên lạc của nhau.
"Ồ, xem ra tinh thần của anh cũng không tệ lắm nhỉ."
Byron Scott nhiệt tình chào hỏi.
Trần Phong gật đầu: "Vẫn là phải cảm ơn các anh đã toàn lực cứu chữa, nếu không, kết quả thế nào thì rất khó nói. Lần này tới đây là muốn chào tạm biệt với anh, tôi không thể thông qua khảo hạch, đã bị loại rồi, hai ngày nữa là phải đi rồi."
Byron Scott sững sờ, hơi ngạc nhiên: "Là vậy sao, thật tiếc nuối."
"Không sao, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Chẳng qua là ngã một lần, khôn ra một chút, chờ lần này trở về, tôi dự định sẽ toàn tâm toàn lực củng cố trình độ văn hóa lại."
"Ừm, chỉ cần có quyết tâm thì mọi chuyện đều có thể, chúc anh thuận buồm xuôi gió."
Trần Phong híp mắt: "Đương nhiên rồi, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Tôi sẽ tiếp tục phấn đấu để trở nên xuất sắc như những tay đua F1 đỉnh cấp từng rong ruổi khắp mọi đường đua của một ngàn năm trước."
Ánh mắt của Byron Scott chợt sáng lên: "Anh cũng thích F1?"
Trần Phong cười híp mắt: "Đúng vậy. Anh cũng vậy sao?"
Byron Scott quát to lên: "NICE! Từ lâu tôi đã ao ước có một người có thể cùng tôi nói về F1 rồi. Ngàn năm trước, bọn họ có thể dùng tốc độ 300km/h để rong ruổi khắp đường đua quanh co gập ghềnh, đây thực sự là một điều không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí, tôi còn cho rằng năng lực phản ứng thần kinh của những người đó không hề thua kém với những binh sĩ bây giờ của chúng ta. Nhưng những người khác đều cảm thấy tôi đang nói hưu nói vượn!"
Trần Phong gật đầu, cùng chung mối thù mà nói: "Là do bọn họ không có mắt nhìn, là do bọn họ vô tri ngu muội."
Byron Scott gật đầu: "Đúng vậy, nếu không phải công việc của tôi luôn bận rộn, tôi thật sự muốn viết 1000 luận văn khoa học liên quan tới các tay đua F1 đấy. Bọn họ rất đáng để nghiên cứu. Đúng rồi, anh thích nhất là ai vậy?"
"Schumacher."
"Tôi cũng thế!"
Bất tri bất giác, hai cái tên 'cá mè một lứa' đã ở trước mặt bồn hoa trong khu y tế, trò chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận