Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 356: Đừng Đánh Chết Người

Sau một hồi trò chuyện, Trần Phong đồng ý với yêu cầu quá đáng của Lâm Bố.
Lâm Bố vừa lòng thỏa ý, một đường chạy thẳng đến trạm giám sát, vừa đảm nhiệm vai trò nhân viên thông tin tạm thời, quan sát xem có những truy binh đang đuổi theo phía sau hay không.
Trần Phong cướp ghế chỉ huy của Lâm Bố, ngồi chễm chệ trên đó, bắt chéo hai chân, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Bố nhìn hắn một hồi, trong lòng vẫn tràn đầy ngờ vực, rút ra một cái ghế khác, chạy đến ngồi bên cạnh Trần Phong: "Tại sao Radium không cử truy binh đuổi theo chúng ta? Tôi còn đang định thử xem cải tạo số 1 có thể vượt qua chiến cơ của Radium không đây này. "
Trần Phong lắc đầu: "Không cần phải lo lắng."
"Tại sao?"
"Vì tôi cá là nó sẽ không đuổi theo."
"Hả? Tôi cá là súng của nó không còn đạn!"
"Ừ, thực ra là vì bây giờ sức mạnh tính toán của Lôi chủ yếu được dùng để làm việc khác. Nếu nó hấp tấp đuổi theo chúng ta và trúng ổ phục kích của chúng ta, nó sẽ phải chịu tổn thất rất lớn."
Lâm Bố suy nghĩ một chút, mới ngập ngừng hỏi: "Nó đang phân tích anh - một nhân loại Ngân Hà?"
Trần Phong gật đầu: "Ừ."
"Không thể nào. Mặc dù thực lực của anh bất phàm, nhưng dù sao anh cũng chỉ là một sức chiến đấu đơn binh, nó không cần thiết phải coi trọng anh như thế."
Trần Phong giang hai tay: "Ai biết được."
Kỳ thực, chính hắn cũng không hiểu lắm.
Vì Lôi đã lấy được tóc của hắn từ lâu rồi, nên lẽ ra, việc phân tích gen của nó cũng phải bắt đầu từ lâu rồi mới phải.
Trần Phong không biết cho đến nay, Lôi đã đạt được bao nhiêu thành quả, và tại sao nó lại đột nhiên tăng cường độ của sức mạnh tính toán sau khi phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Trần Phong cũng không thể chắc chắn liệu mình có bị Lôi nghiên cứu một cách triệt để hay không.
Nếu nó thành công, thì điều này có nghĩa là gì?
Trần Phong cái gì cũng không biết, chỉ có thể âm thầm đánh cược trong lòng.
Cược rằng, Lôi - loại AI siêu cấp sinh ra trong Thái Dương Hệ bị phong kín, chỉ có thể được coi là sản phẩm của giai đoạn giữa của nền văn minh cấp 2, và năng lực của nó không thể bì kịp với hắn- một nhân loại Ngân Hà - một sinh mệnh cuối văn minh đỉnh cấp 2, hoặc thậm chí là đầu văn minh cấp 3.
Đúng vậy, Trần Phong đang đánh cược rằng Lôi đang nghiên cứu chính hắn, và nó vẫn đang tiếp tục tiêu hao năng lực tính toán vào việc này.
Như vậy, điều này có thể làm trì trệ bước tiến của nó, khóa chặt nó trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, logic buộc nó phải hoàn thành nhưng nó lại không thể hoàn thành.
Trần Phong còn một kế hoạch khác, nhưng vẫn là kiểu đánh cược.
Khi chỉ dùng mỗi phán đoán lý trí, mọi thứ đã tiến triển đến mức không thể 'xoay chuyển càn khôn', cộng thêm, ngọn đèn chỉ đường chỉ chiếu rọi phía trước, thì cách duy nhất để tìm ra lối thoát thoát khỏi bóng tối - nơi không thể nhìn rõ 5 đầu ngón tay, chính là liều lĩnh bước về phía trước. .
Cược rằng liệu bước chân của mình sẽ lọt vào vực sâu vạn trượng hay là vượt lên trời cao biển rộng.
Mấy tiếng sau, Kim-001 dừng sát chân căn cứ tiểu đoàn Thiên Tâm.
Trong cuộc chiến vừa rồi, tiểu đoàn Thiên Tâm phải một tổn thất không hề nhỏ, gần một nửa số chiến sĩ Ưng Kích đã hy sinh, thậm chí, đội đặc công tinh nhuệ nhất cũng chỉ còn lại hơn trăm người.
Tuy nhiên, nhờ Đường Thiên Tâm đoạt lại được một số lượng lớn pin sinh học, cùng với công lao đóng góp của Trần Phong mà cuộc chiến bị ngừng lại vô cùng quỷ dị, nên cho dù các tiểu đoàn khác cũng bị hao tổn nghiêm trọng, Liêm minh Chiến Tuyến Tự Do vẫn không phàn nàn oán giận, mà còn xuất ra tài nguyên để cấp tốc xây dựng lại tiểu đoàn Thiên Tâm.
Đội đặc công lại được bổ sung thành 300 người.
Những gương mặt quen thuộc đã ít hơn nhiều.
Cho dù Trần Phong vô cùng bận rộn, nhưng hắn vẫn sẽ bớt chút thời gian mỗi ngày để hướng dẫn đơn giản cho đội đặc công.
Diệp Lộ Minh, Đinh Hổ và Bàng Đức đã ra đi, nhưng may mắn thay, trong số những chiến hữu “đến sớm nhất” vẫn còn một chiến hữu thường không xuất hiện trước mặt người đời, thậm chí còn không có tên, đó là tiểu Chu, một tên trộm làm micro và đảm nhiệm công tác thay cho Đinh Hổ.
Ngày hạm đội vừa trở về ấy, rất nhiều người trong căn cứ đã khóc, nhưng chỉ bốn ngày sau, căn cứ lại tràn đầy nhiệt huyết, lại khí thế phồn vinh.
Chiến tranh bao năm không hề khiến nhân loại tê liệt, mà càng lúc họ càng am hiểu cách điều chỉnh cảm xúc của bản thân, mang theo phần đời của người khác để cố gắng sống sót hơn nữa, biến đau thương thành động lực.
Lâm Bố bước xuống khỏi chiến hạm, đứng xa xa nhìn thao trường khổng lồ - nơi có 20.000 chiến sĩ Ưng Kích tinh nhuệ trang bị huấn luyện cường độ cao. Trong mắt anh ta đầy vẻ cực kỳ hâm mộ.
Tiểu đoàn Lâm Bố của anh ta tính tổng cộng cũng chỉ có 1000 chiến sĩ tinh nhuệ, tiểu đoàn Thiên Tâm thì ngon rồi, tất cả đều là tinh anh.
"Sao thế? Tự ti à?"
Trần Phong đang đi ở phía trước quay đầu lại trêu đùa.
Lâm Bố ngạo nghễ lắc đầu: "Đùa gì vậy, tôi chỉ phục anh thôi. À không phải, ai tôi cũng không phục!"
Đúng vào lúc này, Đường Thiên Tâm cũng bước đến.
Cô nàng đã nhìn thấy Lâm Bố từ xa, khuôn mặt lộ vẻ cười rạng rỡ, "Đội trưởng Lâm, anh đến đây để tham gia tiểu đoàn Thiên Tâm của tôi sao? Thật tuyệt, cuối cùng cũng có người có thể giúp Trần Phong chia sẻ bớt áp lực."
Lâm Bố tức giận, "WT..."
Nửa lời phía sau còn chưa nói ra, đã bị Trần Phong bịt mồm: "Nói hay lắm."
Lâm Bố tránh thoát rồi nói: "Tôi lại vừa cứu anh ta một lần nữa đấy! Tôi chỉ mang anh ta trả lại đây, tiện thể đánh với anh ta một trận thoải mái, sau đó, tôi sẽ trở về địa bàn của chính tôi. Trần Phong, đừng nói nhảm nữa, chúng ta đánh ngay bây giờ đi!"
Đường Thiên Tâm thấy anh ta không phải tới đây nương tựa, lập tức mất hứng, tiến lại gần Trần Phong, khẽ hỏi: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
Trần Phong gật đầu: "Dễ như trở bàn tay."
“Vậy là tốt rồi.” Sau đó, Đường Thiên Tâm lại liếc Lâm Bố: “Anh thực sự định đấu với anh ta sao? Anh ta là một kẻ điên trong chiến đấu đó. Một khi anh ta ra tay, thường sẽ đánh theo lối không chết không thôi ấy.”
Lâm Bố vẫn đang vểnh tai nghe trộm hai người họ nói chuyện, lập tức dựng thẳng sống lưng.
Mặc dù Trần Phong cường đại đến mức vô hạn, nhưng đội trưởng Đường vẫn lo lắng cho Trần Phong.
Điều này cho thấy, mặc dù Lâm Bố tôi vẫn không thể nhìn thấu năng lực của Trần Phong, dù sao tôi cũng là chiến sĩ cường đại đứng thứ 2 toàn nhân loại, tôi vẫn có một chút mặt mũi đấy chứ.
Đường Thiên Tâm lại nói: "Anh phải cẩn thận, đừng lỡ tay mà đánh chết người."
Trần Phong: "Đừng lo lắng, tôi có biện pháp."
Lâm Bố: ???
Mười phút sau, thao trường rộng lớn của tiểu đoàn Thiên Tâm, với diện tích 64 km vuông đã được dọn sạch.
Trần Phong và Lâm Bố đứng đối diện nhau ở giữa thao trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận