Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 386: Người Nhân Cách Rỗng

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, khi Trần Phong vừa đẩy cửa biệt thự của mình, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy không phải là Đường Thiên Tâm, mà là búi tóc của u Thanh Lam.
Búi tóc ngắn quen thuộc, không cao, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trẻ con hoạt bát, rất xinh đẹp, nhưng trái tim của Trần Phong vẫn lặng như nước.
Cũng không biết tại sao, nhưng đối với hắn, người có ngoại hình rất khá như u Thanh Lam lại chẳng có chút quyến rũ nào cả.
Hắn có thể cảm thấy thân thiết, nhưng chỉ có thế, không hơn.
Nhìn thấy hắn mở cửa, u Thanh Lam lập tức chạy tới, rồi đứng thẳng trước mặt hắn.
Cô nàng do dự hai giây, rồi nói: "Anh rể! Anh phải giúp tôi!"
Trong lòng Trần Phong lập tức cảnh giác.
Quả là một cái danh xưng quỷ dị, quen biết cô nàng nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ thân mật như thế.
Mỗi lần hắn đến, cái con bé này luôn bày ra sắc mặt rất khó ưa.
Có chuyện gì xảy ra với vị cô nương này hả?
Ngoại trừ hội nghị lúc sáng, thì lần này chỉ là lần gặp mặt thứ hai trong hôm nay thôi mà?
y, tôi bây giờ đã là lãnh tụ rồi đấy nhá.
Thất kính, quá thất kính.
Trong đầu của Trần Phong lại nổi lên hình ảnh hắn bị lão sư u Thanh Lam mắng xối xả khi hắn vừa nhận được kết quả thê thảm từ kỳ thi tốt nghiệp tiểu học Waterloo.
Hắn nở nụ cười thân thiết, đưa tay xoa xoa búi tóc của u Thanh Lam: "Cô bé con, có chuyện gì sao không trực tiếp nói trong hội nghị luôn đi. Thực là, nói cái gì mà giúp hay không giúp chứ. Để đánh bại kẻ địch, miễn là chuyện mà tôi có thể làm, tôi đều sẽ làm. Việc lớn hay nhỏ cũng được."
Mặc dù u Thanh Lam trông rất đáng yêu, nhưng cô nàng là một kiểu người không giỏi giao tiếp với người lạ, chẳng qua là vì Đường Thiên Tâm nên cô nàng mới gọi Trần Phong là anh rể, đây cũng đã là cố gắng lớn nhất của cô nàng rồi.
Bây giờ lại bị Trần Phong xoa xoa đầu như thế này, rõ ràng thân thể của cô nàng không quen, cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố chống đỡ với cái vẻ mặt như khỉ ăn ớt vậy.
Trong lòng Trần Phong đang cười điên cuồng.
Hahahaha, Diệt Tuyệt sư thái! Cô cũng có ngày hôm nay!
Tôi đợi ngày này lâu rồi, cuối cùng thì cũng có thể vò vò cái búi tóc của cô!
Cảm giác khi trở thành lãnh tụ thật tuyệt!
Khoan đã, rốt cuộc thì cô nàng muốn nhờ mình giúp cái gì, mà phải trả một cái giá lớn như vậy?
Chẳng lẽ lại là...
Da đầu của Trần Phong lập tức tê rần, rụt tay lại như bị điện giật, hơi chật vật mà nói: "u Thanh Lam, chuyện là thế này. Lúc trước, viện Sinh học đã cho ra kết luận như thế này, tình huống gen của tôi rất đặc biệt, chỉ có gen của Thiên Tâm mới có thể kết hợp với tôi để sinh ra đời sau, cô đừng có những toan tính vô nghĩa như thế này nữa."
Hắn sợ.
u Thanh Lam liên tục xua tay: "Không phải chuyện này, không phải chuyện này! Mà là hạng mục hạt vượt của tôi cần anh giúp đỡ."
Trần Phong sửng sốt: "Phồn Tinh không giúp cô sao?"
"Sáng nay, Phồn Tinh đã giúp tôi hoàn thành việc tuyển chọn nhân sự và bố trí cơ cấu tổ chức rồi, cũng đã xây dựng chương trình cơ sở thí nghiệm. Phòng thí nghiệm sẽ hoàn thành vào ngày mốt. Nhưng có một chuyện mà Phồn Tinh không thể giúp tôi, mà phải dựa vào anh."
"Ồ?"
Sau khi u Thanh Lam nói xong, Trần Phong mới biết được đại khái tình huống là gì.
Ban đầu hắn nghĩ rằng việc chuyển đổi các âm thanh ngắn tần số cao trong não của mình sẽ rất dễ dàng, dù sao thì nguyên tắc cơ bản cũng giống như nguyên tắc của "Thần Phong" và "Thế Ngoại Chi Ca", huống chi bây giờ Phồn Tinh còn đọc được ký ức của mình nữa.
Nhưng trong quá trình chuyển đổi thực tế, những khó khăn ẩn giấu bất ngờ xông ra, biến thành chướng ngại vật cản con đường tiến lên.
Khó khăn nằm ở 3 từ "tần số cao" tưởng chừng như rất đơn giản này.
Tần số đáp ứng của hắn hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của nhân loại, nó không thể tính bằng các đơn vị đo lường như terahertz được nữa.
Nhứng thứ trong đầu Trần Phong khiến Phồn Tinh gần như tiêu hao hết không gian lưu trữ, mới có thể miễn cưỡng chứa được.
Nhưng khi chuyển đổi các luồng dữ liệu tròn đầu hắn thành âm thanh có thể phát ra được, trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại lại gặp phải một bình cảnh toàn diện hàng chục ngành như toán học, khoa học vật liệu, khoa học cấu trúc và khoa học thông tin lượng tử.
Khoa học công nghệ phát triển là như vậy, việc đọc sách của ĐH đôi khi tưởng chừng như đi chung một con đường, đến một giới hạn nào đó thì độ khó sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Tương tự như việc người ta chế tạo đồ vật ở 100 độ C thì rất đơn giản, chỉ cần đun một nồi nước sôi là đủ.
Nhưng để chế tạo đồ vật ở 1000 độ C?
10.000?
100.000.000?
1.000.000.000?
10.000.000.000?
1.000.000.000.000.000.000.000.000?
Hiện tại, khó khăn của âm thanh ngắn tần số siêu cao này, gần như tương đương với việc tạo ra nhiệt độ cao hàng tỷ độ C, tương đương với nhiệt độ trong tâm của sao neutron khi nó được sinh ra, hoặc thời điểm nó phát nổ.
Cũng may, trước đó Phồn Tinh đã chuẩn bị rất nhiều, hiện tại chỉ cần tiếp tục thúc đẩy, thì vẫn có khả năng đột phá.
Nhưng một bước mấu chốt này, chỉ có Trần Phong mới có một tia khả năng giải quyết được.
...
Để thúc đẩy quá trình tiến triển của nhiều lĩnh vực khác nhau, không chỉ các học giả phải tiếp tục cung cấp những ý tưởng tuyệt vời, mà còn cần đến AI để hoàn thành một lượng lớn các thuật toán.
Sử dụng các phương pháp toán học làm nền tảng, sau đó sử dụng các phương pháp vật lý để biểu đạt một số kết luận, liên tục thử sai, không ngừng tính toán, cuối cùng tìm được phương trình dao động năng lượng chính xác khi kích hoạt cộng hưởng lượng tử.
Đây là con đường khả thi duy nhất.
Vì vậy, Phồn Tinh và các học giả phải song hành với nhau trong công việc, phải kề vai sát cánh, không thể thiếu 1 trong 2.
Với năng lực tính toán hiện tại của Phồn Tinh và khả năng nghiên cứu toàn diện của nhóm hạng mục, theo phán đoán của u Thanh Lam và Phồn Tinh là, nếu dốc toàn lực thì ít nhất cũng phải mất 17 tháng.
Quá trễ.
Mà nếu muốn hoàn thành trong 7 tháng, thì nhất định phải nhận được sự hỗ trợ của thí nghiệm từ 8 người triệu nhân cách rỗng - những người vẫn chưa thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm và chưa hồi phục được năng lực.
8 triệu người nhân cách rỗng trong hạng mục thí nghiệm này, chính là quần thể mà Trần Phong không muốn xem nhất.
Trong cuộc chiến tranh trăm năm này, có rất nhiều người đã hy sinh, nhưng những người đã qua đời luôn có thể bị lãng quên.
Nhưng 8 triệu người này vẫn còn sống, và sống một cách không chân thực như vậy.
Ngày nào những người này còn tồn tại, ngày đó Trần Phong còn cảm thấy rằng đây giống như một lời buộc tội thầm lặng từ lịch sử.
Vì vậy, ngay từ ngày trở lại Trái Đất, hắn đã giao vấn đề này cho Lộ Tiên Phong, và để lão Lộ và Phồn Tinh cùng nhau xử lý.
Nhưng kết quả lại rất đáng tiếc, không có cách nào có thể cứu vớt được những người này.
Kể từ giây phút đầu tiên, bắt đầu từ khi tinh trùng và trứng tạo thành hợp tử trên đĩa petri, những người có nhân cách rỗng này đã phải phát triển trong một môi trường nuôi cấy hoàn toàn đóng kín, và chưa bao giờ di chuyển ra bên ngoài.
Với sự trợ giúp của cabin dinh dưỡng tuần hoàn nội bộ có độ chính xác cao, 8 triệu người này không cần phải hô hấp, ăn uống, ngủ nghỉ, thậm chí, cả trái tim cũng không cần phải đập.
Cơ thể của họ không khác gì một đống bằng chứng hư ảo cho thấy rằng họ vẫn còn "sống".
Trong tất cả các cơ quan bên trong cơ thể của bọn họ, chỉ có bộ não là vẫn luôn hoạt động một cách sinh động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận