Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 105: Vừa Vặn "Tiết" Ra Không Ít

"Được rồi. Nhưng phải đợi. Ít nhất hãy để tôi ngủ một giấc. Thời gian tác dụng của huyết thanh trong người tôi vẫn chưa kết thúc. Tình trạng thể chất của tôi không ổn, đặc biệt bền, tôi không thể… “xuất” được."
Mất tận 5 phút, Trần Phong mới tỉnh táo lại sau khi bị từ “dịch gen” kia đả kích.
Quá khó chịu.
Thật vất vả khi cố gắng thuyết phục bản thân mình phải làm tốt và chuẩn bị lao vào một trận huyết chiến tới cùng, thế nhưng, quay đầu một cái lại vẫn phải ngoan ngoãn trở về chơi game.
Mặc dù thể nghiệm mà trò chơi kia mang lại cũng rất giống thật, vô cùng ra hình ra dáng, nhưng đã là người thì một khi đã nhìn thấy thứ tốt hơn, mong muốn cũng trở nên cao hơn, do đó sẽ cảm thấy chênh lệch.
Hơn nữa, dù trước đó đúng là hắn có chút mâu thuẫn, tuy nhiên ngay khi hoàn thành việc xây dựng lại tâm lý, nội tâm hắn đã ôm lấy tâm thái không thèm đếm xỉa nữa, sinh ra suy nghĩ: hắn không vào địa ngục thì ai vào, cảm thấy có tiện nghi mà không chiếm thì chính là một con rùa, ý nghĩ của hắn đã thay đổi.
Nhưng mọi chuyện đi về phía hắn lại hoàn toàn bất đồng với mong đợi thấp thỏm của hắn, hơn nữa sự thay đổi còn chẳng phải đến từ chính hắn nên đương nhiên hắn cảm giác có chút vặn vẹo.
Khi còn lăn lộn trong kiếp của một đê bảo hộ, hắn thực sự không ngờ rằng sự kết hợp giữa các nhân tài cao cấp lại theo mô hình này, quan điểm về tình ái triệt để bị tiêu diệt.
Bi ai biết bao!
"Tại sao chưa đi? Cậu còn muốn nói gì sao?"
Đường Thiên Tâm ngạc nhiên nhìn hắn, mặt đầy khó hiểu.
Hai bàn tay Trần Phong đan chặt vào nhau, hai ngón tay cái không ngừng va chạm, hắn mím môi một chút rồi nói, "Không… không sao. Haiz."
"À, cậu chờ một chút."
Hắn vừa xoay đi thì phía sau đã truyền tới giọng nói của Đường Thiên Tâm.
Hắn đắc ý xoay người lại, cho là Đường tướng quân đổi ý, không ngờ là cô nàng lại đang mở tủ lạnh, lôi ra hộp giấy nhỏ từ bên trong.
Đường Thiên Tâm vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đưa cái hộp cho hắn, "Hình như tôi đang trì hoãn giờ ăn của cậu, chỉ còn 10 phút nữa, cậu sẽ rơi vào trạng thái ngủ say. Cậu nghỉ lại ngay phía sau phòng làm việc của tôi đi. Mấy thứ này đều là đồ ăn vặt, có thể dùng để bổ sung năng lượng, mau ăn đi."
Trần Phong nhận lấy cái hộp, còn chưa kịp phản ứng thì Đường Thiên Tâm lại nhận được một cú truyền tin, trụ sở có việc yêu cầu cô xử lý, cô nàng vội vã chạy đi.
Trần Phong ngồi xuống sô pha bên cạnh, đặt cái hộp lên bàn rồi nhanh chóng mở ra.
Vừa thấy thứ bên trong, khuôn mặt hắn lại trở nên đau khổ.
Nếu hắn nhớ không lầm, thì vừa rồi hắn thấy trong tủ lạnh của Đường Thiên Tâm toàn là loại hộp nhỏ này.
Điều này cho thấy chúng là cùng một loại thức ăn.
Nhưng vì cái gì mà tất cả đều là bánh phô mai dâu tây!
Thứ đồ ngọt này mà cũng được xem là cơm sao?
Hắn cắn thử một miếng, cả người đột nhiên rùng mình, thậm chí hắn còn có ảo giác là hàm răng của mình tan ra.
Trần Phong nheo mắt, thở dài trong lòng.
Thứ đồ ngọt cổ tích này, quá ngọt rồi!
Hay là lúc làm bị quá đường?
Hắn thực sự không muốn ăn nó, nhưng khi nhìn vào tỷ lệ dinh dưỡng trên cái hộp bên cạnh, ngược lại nó rất khoa học, thật sự là một bữa ăn dinh dưỡng tốt, nhưng có lẽ nó được tùy chỉnh thành hương vị siêu ngọt theo nhu cầu.
Sau đó hắn cảm thấy thời gian của mình như kéo dài 10 tiếng, khả năng bổ sung năng lượng của đường quả là không nhỏ.
Chỉ cần điều kiện cho phép thì sau khi hoàn thành huấn luyện có tiêm huyết thanh, hắn luôn tận lực bổ sung năng lượng.
Cuối cùng, Trần Phong vẫn cắn răng cắn lợi ăn sạch, sau đó nhanh chóng chui vào phòng nghỉ phía sau phòng làm việc của Đường Thiên Tâm và thiếp đi trên chiếc giường êm ái.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của răng mình.
Không ngờ Đường Thiên Tâm đường đường khoác một vẻ hào kiệt, mặt ngoài còn hào sảng càng hơn cả đàn ông, cuối cùng sau lưng lại là một kẻ điên cuồng hảo ngọt.
Cảm giác này khiến hắn thậm chí còn gặp ác mộng, hắn rơi vào cái đầm đầy mật ngọt, thiếu chút nữa là chết chìm.
Sau đó hắn vùng vẫy thoát ra, mật đường ngưng tụ, biến thành một nữ tử yểu điệu.
Có thể nói là đẹp không thể tả, như tiên cảnh nhân gian.
Sáng hôm sau hắn tỉnh lại, Trần Phong xoa xoa đầu.
Đường Thiên Tâm đang ngồi xếp bằng trên ghế làm việc, ngón tay liên tục nhấn vào hình ảnh 3D trước mặt.
Hình ảnh ba chiều này không phải là bản đồ sao mà hắn thấy hôm qua, cuối cùng Trần Phong càng nhìn càng thấy đây là một loại cờ mà hắn quen thuộc.
Cờ Vây.
Trần Phong vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng trải qua 1000 năm nhưng vẫn còn người thích Cờ Vây.
Năm đó chẳng phải nó đã sớm bị Trí Tuệ Nhân Tạo treo lên đánh rồi không?
Với cảnh giới hiện tại của AI, loài người hẳn là đã sớm không còn cảm giác thành tựu khi chơi cờ vây mới đúng chứ?
Nhận ra động tĩnh sau lưng, cô nàng nhấn nút tạm ngừng rồi quay đầu nói: "Tỉnh rồi à? Tôi đã các thông tin liên quan đến các đại chiến hạm trong hạm đội cho trợ lý AI của cậu rồi, về tới ký túc xá là cậu có thể xem được. Những tài liệu này đều thuộc cấp bảo mật, cậu phải vô cùng cẩn thận đừng cho bất kỳ ai nhìn thấy. Ngoài ra kho dữ liệu này quá lớn, tôi khuyên cậu chỉ nên xem qua tình hình của 1000 chiến hạm đầu tiên, không cần phải lãng phí thời gian cho những chiến hạm có xếp hạng thấp hơn."
Trần Phong gật đầu, "Được, cảm ơn. Đúng rồi, giờ tôi sẽ trở về lấy… “dịch gen”."
Đường Thiên Tâm lắc đầu, "Không cần. Tối qua lúc cậu ngủ trên giường của tôi, vừa vặn tiết ra không ít, trợ thủ AI của tôi đã hoàn thành lấy mẫu rồi."
Trần Phong trợn mắt, "Hả?"
Quá quẫn bách.
Quá muốn đào lỗ chui vào.
"Ha… tôi về trước đây. Tướng quân cứ tiếp tục chơi cờ vây đi."
Nói xong hắn muốn bỏ chạy ngay lập tức.
"Chờ chút!" Đường Thiên Tâm gọi hắn lại, "A… cậu biết chơi cờ vây?"
Trần Phong ngơ ngác gật đầu, "Đúng vậy, chuyện này rất kỳ quái sao?"
Trong lòng hắn đang gầm thét.
Sự chú ý của tướng quân đại nhân ngài, đúng là rất kỳ quái!
Hắn bị trợ lý AI của cô lấy “dịch gen” ngay trên giường của cô mới là trọng điểm biết chưa hả?
Cái mặt đầy bình tĩnh kia của cô là sao, đúng là quỷ quái mà!
Dường như với việc trưởng thành ở ngàn năm trước, tam quan được xây dựng ở một thời đại khác nên hắn thật sự không cách nào thích ứng được với quan điểm tình cảm của Đường Thiên Tâm.
Không đúng, nó không còn có thể được gọi là quan điểm tình cảm nữa, chỉ sợ phải gọi là quan điểm sinh sản thì đúng hơn.
Đường Thiên Tâm hứng thú, "Trình độ thế nào?"
Trần Phong biết điều đáp: "Biết một chút."
Hắn biết thật vì cũng từng học qua.
Hồi năm cuối cấp ba, hắn bị cha mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, cắt tiền sinh hoạt phí và học phí, hắn phải nghĩ ra con đường cứu lấy mình. Đúng lúc có một viện cờ dành cho người cao tuổi gần đó tuyển dụng nhân viên vệ sinh, hắn lập tức đi thử vận khí. Sau đó, hắn lợi dụng thời gian nghỉ trưa mỗi ngày để đến làm vệ sinh cho viện cờ, mỗi tháng cũng nhận được mấy trăm khối phụ cấp từ quản lý viện, nhờ đó mới có thể qua được hết cấp ba.
Đương nhiên, đây là một trong những nguyên nhân khiến hắn cuối cùng cũng không thể thi đậu đại học hạng nhất mà chỉ có thể vào một trường hạng hai.
Trong khi người khác đều đang toàn lực chạy nước rút để thi đại học, hắn còn phải tự lực cánh sinh, không thi đậu cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng hắn không hề trách móc quản lý viện cờ, ngược lại còn rất biết ơn, nếu không nhờ những người cao tuổi đáng yêu kia, hắn đã không thể học hết cấp ba rồi.
Sau khi thi đại học, ngoài việc đi làm để kiếm tiền chuẩn bị học phí, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đến viện cờ quét sân, những lúc như thế hắn lại bị mấy lão già chèo kéo đến đánh 1 - 2 ván, đáng tiếc là đến khi vào đại học, không có ai làm thế nữa nên dần dần hắn cũng bỏ.
"Làm một ván chứ?" Đường Thiên Tâm mở ngăn bàn làm việc, lôi từ bên trong ra hai hộp cờ trắng và đen, sau đó kéo khăn trải bàn xuống.
Hóa ra mặt bàn thủy tinh được trải khăn kia của cô lại chính là một bàn cờ.
Trần Phong thừa nhận hắn bị bàn cờ này gợi lên hồi ức, cũng có chút ngứa tay nhưng trong đầu toàn là tài liệu Hạm Đội, hắn do dự: "Chuyện này… hiện tại tôi khá bận, hay là để hôm khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận