Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 571: Tham Vọng Muốn Chết

"Trần Phong, cảm ơn cậu! Thành thật cảm ơn cậu! Cậu đã mở ra cho tôi một cánh cửa khác. Cuộc chiến hôm nay giữa cậu và tôi sẽ là cuộc chiến ý nghĩa nhất trước khi cuộc chiến thật sự diễn ra."
"Đến đây, tôi đã nâng mức thức tỉnh lên 37% rồi! Một trận nữa, một trận cuối cùng! Tôi biết cậu có thể thắng nhưng tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu."
"Thoải mái chơi một trận sinh tử đi, để cho tất cả các chiến sĩ ở đây thấy được chiến trường thật sự trông như thế nào!"
Lâm Bố từ từ đứng dậy.
Anh ta đã điều trị xong, nhưng vì vết thương lặp đi lặp lại nên chúng vẫn còn rỉ máu.
Lâm Bố khẽ nhúc nhích vai, khắp người anh ta đau đớn như bị xé rách.
Anh ta vẫn có thể cảm nhận được cơn đau rất lớn do màng xương bị rách, và các mô mềm ở khớp tương đối khó phục hồi đang kêu lạo xạo.
Nhưng đây chỉ là cơn đau, không ảnh hưởng đến sức mạnh của anh ta.
Lâm Bố hơi nheo mắt lại.
Anh ta còn chưa dứt lời.
Nhưng anh ta đã hiểu chênh lệch lớn nhất giữa mình và Trần Phong.
Không phải ở tài năng, mà là khí chất.
Loại khí chất này không phải là khí chất quân nhân, mà là khí chất chiến đấu thực sự từ trong biển máu núi thây.
Chỉ cần giơ tay nhấc chân, đều có thể bùng nổ trạng thái ý chí tuyệt đối cực hạn ra toàn thân.
Đó là “xương sắt” mà nền văn minh nhân loại đã tôi luyện nên từ cuộc đấu tranh chống lại thiên nhiên, chống lại bất công, chống lại mọi áp bức từ ngàn xưa đến nay.
Người có tinh thần chiến đấu kiên cường như vậy không phải là quân nhân đơn thuần, mà là đấu sĩ.
Thứ gọi là đấu sĩ, trên chiến trường sinh tử, vung tay là núi thây, cúi người là biển máu, mỗi đòn đều sẽ toàn lực nhưng từng chiêu đều đã được sắp xếp cẩn thận.
Mỗi chiêu thức vừa dứt khoát, quyết đoán, nhưng cũng có thể nhìn thấu trận địa, nhìn thấu một trăm bước tiếp theo trong nháy mắt.
Khả năng như vậy chỉ đến từ những cuộc chiến thảm khốc nhất.
Mặc dù Lâm Bố không biết làm thế nào mà Trần Phong lại sở hữu tinh thần chiến đấu mạnh mẽ này.
Nhưng anh ta có thể chắc chắn rằng, Trần Phong có chúng.
Nó đến từ đâu, không quan trọng.
Bây giờ cơ hội của mình đã đến.
Cơ hội để mình chứng tỏ bản thân là đây.
Đây là cơ hội để mình đóng góp lớn nhất cho thế giới!
Mình sẽ dùng cái chết để nói với những tân binh chỉ biết huấn luyện và thiếu kiến thức về các cuộc chiến thực sự rằng: hãy xem cái gì gọi là chiến trường chân chính!
Đây là bài học cuối cùng mà mình để lại cho những người khác.
Chỉ cần người khác học được điều gì đó, đời này Lâm Bố mình sẽ không hối hận!
Khi Trần Phong nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bố, hắn cảm thấy rất tồi tệ.
Con hàng này thực sự tham vọng muốn chết rồi.
Nhà anh bị điên à!
Tôi muốn huấn luyện anh nhưng tôi không muốn anh chết.
Bên kia, Viện nghiên cứu Chiến Thần cũng sửng sốt, thay vì cho Lâm Bố đánh giá S, thì bọn họ bắt đầu thuyết phục anh ta.
"Lâm tướng quân bình tĩnh, anh và thượng úy Trần đều là tài nguyên vô cùng quý giá đối với quân đội phòng ngự..."
Đùng!
Lâm Bố lần nữa đập vỡ máy liên lạc.
"Trần Phong! Đến đây! Nếu cậu không muốn chết trong tay tôi thì cứ việc giết tôi đi!"
Trong giây tiếp theo, anh ta di chuyển một cách kinh ngạc.
Hai người gia thủ hồi lâu và đây là lần đầu tiên Lâm Bố chủ động tấn công.
Sát khí quái dị xộc lên người Lâm Bố.
Với sự hỗ trợ của mức độ thức tỉnh 37%, lớp nén không gian tối của chiến giáp cơ bản bao phủ cơ thể Lâm Bố trở nên như mực.
Ngay khi bắt đầu, anh ta đã toàn lực khai hỏa.
Trần Phong nghiêng người phóng sang một bên, tránh được nhát đao mà Lâm Bố bổ xuống.
Năng lượng bị rò rỉ cắt thành một khe núi dài hàng chục mét và sâu hơn chục mét.
"Con hàng này thật muốn giết mình!"
Trong lòng Trần Phong hoảng hốt, hắn lập tức lùi lại.
Nhưng mức độ thức tỉnh của Lâm Bố lúc này cao hơn hắn 0,3%, tốc độ nhanh hơn và thao tác cũng tinh tế hơn. Trong khi Trần Phong liên tục né tránh, nhiều vũ khí tầm xa như ung nhọt vẫn đang truy kích hắn.
Trần Phong cảm thấy vô cùng chật vật, tránh trái tránh phải, hệ thống vũ khí năng lượng dây trong tay chuyển sang dạng song khiên, miễn cưỡng cản những đòn nguy hiểm.
Lâm Bố hung hăng đến đáng sợ, Trần Phong dần bốc hỏa, tức giận nói: "Anh điên rồi à!"
Lâm Bố chậm rãi chuyển động, "Không điên, tôi chỉ muốn chết thôi."
Trần Phong: "CM nhà anh..."
"Đừng cho những gì tôi đang làm là vô nghĩa. Cậu biết tôi muốn gì. Trong 11 tháng tới kể từ hôm nay, tất cả chiến sĩ sẽ có thể đạt được lợi ích từ cuộc chiến sinh tử của chúng ta hôm nay. Tại sao không sử dụng mạng sống của mình để đổi lấy sự tiến bộ của toàn quân? "
"Tất cả mọi người nên thức tỉnh rồi. Sự thỏa mãn ảo tưởng của việc say mê luyện tập sẽ không giúp ích gì cho chiến tranh. Chỉ có máu và cái chết mới là bậc thang mà nhân loại cần bước tới."
Trần Phong tức giận nói: "Anh gấp làm quái gì? Nếu anh thật sự không muốn sống, đợi độ thức tỉnh của tôi tăng lên một chút, tôi sẽ từ từ chơi với anh."
Trần Phong khá lo lắng.
Nếu độ thức tỉnh của hắn cũng đạt từ 37% trở lên, thì hắn tự tin dù trong những trận chiến sinh tử cũng có thể cân đo đong đếm chính xác, không giết Lâm Đại Đầu.
Nhưng hiện tại hắn vẫn còn thiếu một chút so với tên gia hỏa này, nếu như trận chiến lâm vào trạng thái kịch liệt, hắn sẽ buộc phải mạnh tay.
Lâm Bố lắc đầu, "Nếu tôi tăng độ thức tỉnh lên 37,66%, người khác có học được không?"
Trần Phong im lặng một lúc, "Không."
"Vậy chẳng phải thế này là tốt nhất rồi sao? Hơn nữa tôi không thích chờ cậu, Trần Phong." Lâm Bố tức giận chỉ lên trời, "Chúng ta còn 11 tháng thôi!"
"Tới đi!"
Sau khi lời qua tiếng lại, cả hai lại lao vào chém giết nhau.
Hậu quả của trận chiến bao trùm trời đất.
Không biết từ khi nào, tấm chắn cách ly có thể chịu được một đòn tấn công từ chiến giáp toàn năng đã vỡ tan thành nhiều mảnh.
Đầu tiên, cả hai bay lên không trung và hạ cánh trước mặt những người khác, dùng tấm chắn chống đỡ dư âm, để không lan rộng và làm tổn thương những người vô tội. Khi đã đủ, họ bay thẳng lên trời.
Dưới bầu trời sao, dưới ánh trăng.
Sóng xung kích do cận chiến và vũ khí tầm xa của hai người gây ra trong một khoảng thời gian rất ngắn lần lượt tràn ngập bầu trời, giống như pháo hoa rực rỡ, mở ra trên bầu trời một bức tranh hình mái vòm quyến rũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận