Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 825: Quan Trọng Không?

Trần Phong: "Phá giải nó?"
Frides: "Đúng. Mặc dù phần lớn công nghệ của Mizu đã bị chúng ta vượt mặt triệt để, nhưng chỉ có loại kim loại này là chưa, em có thể phân tích cấu trúc hạt cơ bản và cấu trúc năng lượng cơ bản của nó, nhưng em không thể phân tích thứ định hình ra nó, và đâu là sức mạnh mang lại khả năng đối kháng trùng kích khủng khiếp như vậy."
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Là một loại lực kết dính đại hợp nhất tương ứng với lực cắt chém đại hợp nhất chăng? Nó được cấu tạo bởi vô số loại lực kết dính mà chúng ta biết và chưa biết? Đặc tính của lực cắt chém là xé nát không gian, còn lực bên trong lá kim loại và quả cầu này lại là kiểu dán lại không gian? Giúp nó hình thành một không gian nhỏ tồn tại độc lập và hoàn chỉnh trong không gian vũ trụ 3 chiều?"
Frides gật đầu: "Đại khái chính là như vậy, nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, có biết điều này thì cũng vô ích. Nếu không nghiên cứu rõ bản chất của nó, tự nhiên sẽ không biết làm thế nào để sử dụng nó. Thậm chí, chúng ta còn chẳng biết làm thế nào để biến đổi nó từ một quả cầu kim loại thành một tấm màng mỏng.
Em đã cố gắng oanh kích trực diện lá kim loại bằng cách phản proton, cố gắng đánh bật các hạt cơ bản bên trong. Em đã làm được, nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, các hạt cơ bản bị bắn ra biến mất không thấy tăm hơi, tự quay trở lại lá kim loại. Lá kim loại vẫn nguyên xi như cũ. Cho nên, em cho rằng thứ tạo nên quả cầu kim loại không phải là hạt vật chất, mà là năng lượng thuần túy."
Trần Phong: "Ồ..."
Mô tả của Frides khiến hắn cảm thấy khá quen thuộc.
Trong thế kỷ 20, nhân loại đã từng sử dụng bom hạt nhân để làm nổ tung tàu Mizu chục triệu năm trước.
Con tàu Mizu bị hư hại ở trung tâm vụ nổ hạt nhân cuối cùng cũng tự khôi phục được, nhưng đã mất rất nhiều thời gian, cũng không nhanh như Frides mô tả.
Nhưng dưới cái nhìn hiện tại của Trần Phong, vật chất liệu kém hơn một bậc kia lại tương tự như quả cầu kim loại mà hai người bọn họ nhìn thấy hôm nay.
Có vẻ như ở các khía cạnh khác thì Mizu chẳng mấy ra hồn, nhưng trong việc sử dụng vật liệu ranh giới năng lượng và vật chất này, lại có chỗ độc đáo riêng.
Frides nói tiếp: "Anh trai à, lá kim loại hình tứ giác mà anh vừa nhìn thấy, không phải do em cắt ra đâu, mà khi em tháo nó ra khỏi bề mặt con tàu boomerang, nó đã như thế rồi.
Theo tính toán của em về phỏng đoán khối lượng, mỗi quả cầu kim loại có thể tạo ra hơn trăm triệu màng mỏng như thế, diện tích bao phủ sẽ là 1 km vuông. Điều này có nghĩa là, giả sử quả cầu kim loại thực sự có một lực kết dính đại hợp nhất hoàn chỉnh, Vì vậy, bản chất của quả cầu này là một mô hình không gian vũ trụ thu nhỏ hoàn chỉnh với ranh giới nhìn từ bên ngoài và không biên giới từ bên trong. Thậm chí nó có cả dải Ngân hà và vô số tinh hệ bên trong.
Trong thế giới 3 chiều, năng lượng sẽ không có chiều cao. Do đó, khi sử dụng các quả cầu kim loại, Mizu đã biến 1 mô hình không gian vũ trụ 3 chiều cỡ nhỏ thành 100 triệu không gian vũ trụ mặt phẳng 2 chiều - thứ không gian không có chiều cao mà chỉ có chiều dài và chiều rộng. Nó đã bị giảm kích thước không gian."
Trần Phong sửng sốt: "Lá nhôm hai chiều (dual vector foil)?"
Frides lắc đầu: "Anh đang nói về vũ khí giảm kích thước không gian trong khoa học viễn tưởng cổ đại à? Đúng, nhưng cũng không phải. Vũ trụ 3 chiều và vũ trụ vĩ mô của chúng ta không thể bị 2 chiều hóa được. Không có lá nhôm hai chiều chân chính. Cái gọi là giảm kích thước, chính là chất liệu hình cầu này trông có vẻ giống như kim loại, nhưng đặc tính của chúng luôn nằm giữa ranh giới năng lượng và vật chất. Bản chất kỹ thuật của việc biến đổi nó vẫn là sử dụng năng lượng và các quy tắc của vũ trụ. Xét cho cùng, bất kể những không gian vũ trụ này thay đổi thế nào, thì trong mắt sinh mệnh trong vũ trụ 3 chiều như chúng ta, nó vẫn luôn là một phần của vũ trụ 3 chiều.
Tóm lại, em muốn chia sẻ tài liệu này với tất cả mọi người bên ngoài, nhưng em không thể tổng hợp thành một lý thuyết có thể mô tả hết đặc điểm của nó, vì như thế, mô tả của em sẽ chẳng khác nào bèo không rễ, không ai có thể hiểu được."
Khi Frides nói về quá trình nghiên cứu, nét mặt anh ta rất đau khổ.
Tâm trạng của anh ta vô cùng phù hợp với logic tư duy của nhân loại.
Khi nhân loại nhìn thấy những thứ kỳ lạ và bí ẩn, tiềm thức sẽ luôn phân tích nguyên lý và lý giải bản chất của chúng, càng không hiểu thì càng hoảng sợ và tò mò.
Nhân loại càng thông minh, càng dễ bị chi phối bởi sự tò mò không ngừng về kiến thức, cũng không thể nào khống chế nổi sự tò mò về bản chất của vạn vật trong vũ trụ.
Nhân loại cũng hết cách, dù gì thì cũng là sinh mệnh thuần túy carbon, nếu không tìm ra được bản chất của nó, thì không thể sử dụng nó hiệu quả nhất.
Cái thể loại tư duy như mắt kép lại có thể bớt nhiều việc, bất kể là cái gì, cứ dùng thủ đoạn sinh học để hút cạn, hút xong là sử dụng được ngay.
Còn tại sao nó lại như thế như thế?
Ai quan tâm?
Nó có thể sử dụng để chế tạo thành tàu ư?
Hãy nhìn chiến hạm hình lăng trụ hiện tại, bền bỉ và bất khả chiến bại như thế nào?
Chỉ cần biết 1+1=2 là được rồi, tại sao phải chứng minh 1+1=2 làm gì?
Chứng minh 1+1=3 thì có thể nhận giải, lưu danh sử sách?
Cần chi?
Quan trọng không?
Tiếc là Frides không có cái lối suy nghĩ này, anh ta là nhân loại Trái Đất, lại còn là kiểu quái vật thông minh.
Trần Phong không biết thế nào để an ủi anh ta, chỉ có thể dùng đầu ngón tay vân vê quả cầu kim loại, ước lượng trọng lượng, trong đầu thả trôi suy nghĩ như một kẻ thần kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận