Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 112: Tại Sao Lại Chọn Tôi?

Căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, tất cả mọi người dựa theo mệnh lệnh của hắn mà tản ra tứ phía.
Về phần Trần Phong, hắn lại không biết nên chạy đi đâu.
Trực giác nói cho hắn biết, hãy cách xa số hiệu Thiên Tâm.
Điều này phù hợp với dự tính ban đầu của hắn, tranh thủ sống lâu thêm mấy giây.
Nhưng tâm tình lại nói cho hắn biết, ở thời điểm này, hắn rất muốn trở về số hiệu Thiên Tâm.
Toàn bộ Hạm đội tiên phong đã nổ tung, đối tượng kế tiếp chính là Trung quân hoặc là cánh hông của Hạm Đội, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Cuối cùng, trong tức khắc, hắn vẫn mang gia tốc kéo căng đến 50G, như đạn pháo hướng số hiệu Thiên Tâm mà phóng tới.
Khi hắn đi được nửa đường, rốt cuộc cũng nhận được báo cáo tình hình thực tế mà AI trợ thủ Vi Vi đã chỉnh lý.
"Căn cứ vào dữ liệu của công cụ thám trắc mới nhất do tiến sĩ u Thanh Lam thăm dò được, nguồn giải phóng năng lượng của tất cả các vụ nổ đều nằm bên trong các chiến hạm lớn, một phần xuất phát từ phòng chỉ huy, một phần xuất phát từ phòng riêng của Hạm trưởng. Tin tức đã thông báo trong toàn quân."
Trần Phong vẫn kiên định phóng trở về.
"Nhận được thông báo từ thượng cấp Hạm trưởng Đường Thiên Tâm, yêu cầu Thượng úy Trần Phong cách xa số hiệu Thiên Tâm."
Trong tai lại vang lên âm thanh nhắc nhở.
Trần Phong phớt lờ, không thèm để ý tới, còn mạnh mẽ yêu cầu số hiệu Thiên Tâm mở ra khoang tải, bằng không hắn sẽ va vào.
Ba giây sau, khoang tải của số hiệu Thiên Tâm mở ra, Trần Phong vọt vào.
Sau đó, hắn cũng không đợi không khí được lấp đầy, mà dưới sự hỗ trợ của Thanh Long Giáp dùng đao hợp kim phá vỡ kết cấu bên trong của Chiến hạm, một mực xông vào phòng chỉ huy.
Sau đó, hắn liền thấy Đường Thiên Tâm, trên tay cô vẫn cầm một quân cờ màu trắng, vẫn ngẩn ngơ tại chỗ.
Trong tai hắn vang lên tiếng báo động điên cuồng.
"Cảnh báo! Phía trước phát hiện sóng năng lượng kịch liệt!"
"Cảnh báo! Phía trước..."
Bên trong mũ bảo hiểm, ánh sáng đỏ đại diện cho cảnh báo nguy hiểm cơ hồ làm hắn bị mù trong tích tắc, tiếng báo động thê lương đâm thủng màng nhĩ của hắn.
Quân cờ trong tay Đường Thiên Tâm nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng phòng chỉ huy trong tầm nhìn của Trần Phong lại giống như đang lay động trong sóng nước mênh mông.
Đây là do sự giải phóng năng lượng trong thời gian ngắn ở một không gian hẹo quá mạnh, khiến tốc độ ánh sáng thay đổi, hình thành một loại ảo giác giống như đang khuếch tán dưới nước.
Lại trong nháy mắt tiếp theo, quân cờ nổ tung.
Chuyến hành trình xuyên qua thời không ngàn năm lần này của Trần Phong, lại kết thúc trong tình trạng khốc liệt như vậy.
Đều giống nhau, nhân loại lại chiến bại một lần nữa.
Nhân loại ở trong vũ trụ bao la, giống như một con sói con đang tập tễnh mò mẫm ở giữa đại thảo nguyên, có thể trong tương lai nó sẽ trở thành một con sói đầu đàn to lớn dũng mãnh, nhưng thật không may, lúc nhỏ nó đã trở thành con mồi của báo săn, bị báo săn nuốt chửng.
Nhân loại diệt vong.
Một lần nữa.
Giống như con sói con bị thất lạc trên thảo nguyên, bị báo săn mồi xé thành mảnh nhỏ.
Nhìn như tàn khốc, đối với toàn bộ chủng tộc mà nói, đó là bi thương, là tai họa ngập đầu.
Kết thúc cái chết của sói con, chính là thảm thực vật mênh mông.
Đây là quy luật tự nhiên, không gian từ thảo nguyên bị phóng lớn thành vũ trụ.
Văn minh nhân loại vẫn đang trong thời kỳ sơ sinh, lại bất hạnh gặp phải thú săn.
Trong vũ trụ bao la, văn minh nhân loại nhỏ bé đến mức không đáng kể, thậm chí còn không thể lưu lại một tấm mộ bia để kỷ niệm.
Chỉ có Trần Phong, mang theo ký ức đau đớn bi thương này, trở lại thực tế.
Trong quá khứ, hắn từng âm thầm đắc ý vì bản thân sở hữu "bàn tay vàng", nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn thống khổ lên án, tại sao lại chọn tôi?
Tại sao "bàn tay vàng" không chọn một kí chủ lợi hại một chút, để anh ta gánh vác cái trách nhiệm này.
Tôi tình nguyện làm một phàm nhân, dù là nghèo một chút, khổ một chút, hèn mọn một chút, cứ thế sống đơn giản một đời, không thể được sao?
Trần Phong không ngừng tự hỏi vấn đề này, sau đó lại hiện lên một vấn đề khác.
Trần Phong không biết hiện tại hắn đang trong giấc mộng, hay linh hồn vẫn đang rong chơi trong dòng sông thời không, tìm kiếm chốn trở về ở ngàn năm trước.
Tư duy của hắn rất rõ ràng, thậm chí vẫn nhớ hết thảy mọi thứ xảy ra trước khi vụ nổ nhấn chìm chính hắn.
Hắn thậm chí còn nhớ giọt nước mắt nơi khóe mắt của Đường Thiên Tâm, là giọt nước mắt hối hận và tự trách.
Trần Phong nghĩ thầm, Đường Thiên Tâm hối hận và tự trách gì chứ, cô đâu có làm gì sai.
Chẳng phải cô luôn có thói quen mang cái thứ suy luận logic của mình lấn át mọi cảm xúc đấy ư, vậy thì cũng nên thản nhiên đối diện với thất bại chứ.
Cô khóc cái gì?
Nếu như hắn theo thói quen trong quá khứ, đối mặt những vấn đề mà bản thân không nghĩ ra, hắn sẽ dứt khoát quên sạch mọi thứ.
Nhưng lần này. hắn không làm được.
Một phần là chấp niệm, mặt phần thế nhưng hắn lại phát hiện, cho dù cơ thể đã chết, thì những trạng thái sau khi tiêm huyết thanh Ngưng Huyết, ví như tinh thần trở nên phấn khích, năng lực tư duy logic nhạy bén,... dường như vẫn còn lưu lại trên người mình.
Qua hồi lâu, Trần Phong sợ hãi mở mắt, bật dậy từ trên giường.
Hắn lại nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại bên gối.
Lại trở về.
Những vấn đề mà lúc trước hắn đang suy nghĩ vẫn dây dưa trong đầu, hình thành một ký ức rõ ràng.
Hắn hiểu rõ một số chuyện.
Thứ nhất, khi hắn hồi tưởng lại, bỗng chốc hắn cảm thấy sởn hết cả tóc gáy, đây là một âm mưu khổng lồ.
Nhân loại không bị diệt vong trong tay chính họ.
Địch nhân vẫn tồn tại, chỉ có điều, so với người ngoài hành tinh chính trực đần độn mà hắn từng thấy trên vô số tác phẩm khoa học viễn tưởng, kẻ này lại âm hiểm, và vô cùng đê hèn.
Thứ hai, phải thay đổi vận mệnh của Chung Lôi, buộc cô nàng phải tiếp tục phát huy tiềm năng của mình, nghiền ép tiềm lực của cô nàng, sáng tạo ra một ca khúc "Dục Hỏa" vượt mọi thời đại, trở thành trụ cột tinh thần của lớp lớp thế hệ nhân loại, trợ giúp nhân loại hoàn thành một bước tiến khoa học kỹ thuật.
Thứ ba, phải thay đổi vận mệnh của u Tuấn Lãng, giúp tập đoàn u Hòa sáng tạo ra càng nhiều thành quả khoa học kỹ thuật vượt qua thời đại, trở thành nền tảng cốt lõi của công nghệ tiên tiến.
Thứ tư, phải phát triển khoa học vật liệu và khoa học cơ sở. Theo những gì mà u Thanh Lam thăm dò được khi dùng công cụ thám trắc, thì ngọn nguồn của vụ nổ không phải đến từ công kích bên ngoài, mà là đến từ nội bộ chiến hạm.
Thứ năm, khi bản thân hắn tự xông pha vào tiền tuyến của cuộc chiến, đã luyện nên một thân năng lực vận hành Thanh Long Giáp tuyệt đỉnh, cũng nâng trình độ vận hành của toàn bộ binh sĩ nhân loại lên một bậc. Mặc dù chuyện này vẫn không thể thay đổi được kết cục, nhưng nếu như không huấn luyện qua từng ngày, đánh đổi tất cả để nghiền ép cực hạn của bản thân, thì trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, Trần Phong sẽ không thể phát huy động năng của Thanh Long Giáp đến cực hạn, hắn cũng không thể trở lại số hiệu Thiên Tâm, đứng dưới góc độ của một khán giả mà nhìn thấy quân cờ kia nổ mạnh.
Thứ năm, cũng là điểm trọng yếu nhất.
Mặc dù vẫn không hiểu vì sao địch nhân có thể đem bom giấu vào quân cờ, nguyên lý hoạt động của quả bom này là gì, tại sao nó chỉ bé như vậy, cũng không tìm thấy bất kỳ sóng năng lượng nào, nhưng lại có thể nổ tung trong nháy mắt, tựa như bẻ một cành cây khô, hủy diệt toàn bộ chiến hạm khổng lồ.
Tất nhiên, điều này thuộc về những thứ mà hắn không thể nào hiểu được, thuộc về lĩnh vực kỹ thuật mà nhân loại hoàn toàn không có nắm giữ kỹ thuật lĩnh vực.
Nhưng điều này tựa hồ còn chứng tỏ một vấn đề khác, địch nhân cũng không phải không có sơ hở, cũng không hề vô địch và khủng bố như những gì bọn họ tưởng tượng!
Bằng không, địch nhân đã không cần thiết phải sử dụng âm mưu!
Sử dụng âm mưu, chính là bộc lộ điểm yếu.
Địch nhân có sơ hở, cho nên có thể thay đổi được thắng bại.
Rất nhiều chuyện chỉ là giả tưởng, bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Có thể nắm giữ màn ánh sáng bao phủ cả Thái Dương Hệ, có nghĩa là, trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ đã cao tới mức nhân loại trên Trái Đất không thể nào hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận