Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1267: Biến Hóa Phức Tạp

Bang!
Sàn nhà của căn phòng đột nhiên bị xuyên thủng một lỗ hổng lớn.
Ngay sau đó, một bộ trang giáp đen tuyền cao chừng 13 mét xuất hiện ở giữa căn phòng.
Đồng thời, ngọn lửa và sóng xung kích từ vụ nổ phía sau Bill Crest cũng đã hoàn toàn nuốt chửng anh ta.
Nhưng vào khoảnh khắc trước khi ý thức chìm vào bóng tối, trên mặt anh ta bỗng hiện lên một tia kinh ngạc và một nét vui mừng, thoải mái.
Bill và những người khác lập tức nhận ra trang giáp này.
Là trang giáp T100 huyền thoại của huấn luyện viên Đồng Linh.
Kết thúc!
Mọi thứ đều kết thúc!
Chuyện tương lai sau này chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Ý thức của Bill biến mất.
Vào thời điểm khi sóng xung kích tràn đến trước người, T100 mở lá chắn năng lượng, chỉ rò rỉ một chút ra ngoài.
Sau 2 giây, T100 liên tục đâm xuyên vách tường, sau đó xuất hiện ở một lối đi trống trải trong con tàu cư dân.
Trong lòng bàn tay của trang giáp T100 chính là Đường Dĩnh Vụ, người đã ngất đi vì dư chán của vụ nổ và vì bị thương nặng.
Cô ấy nhắm nghiền mắt, khuôn mặt bê bết máu, của cả mình và của người khác.
Cơ thể cô đầy vết rách, máu thịt lẫn lộn, máu tươi vẫn đang rỉ ra.
Trông cô ấy rất đau khổ, tình trạng cực kỳ nguy kịch.
Nhưng các nhân viên nghiên cứu ở đây đều vô cùng vui mừng.
Cô ấy còn sống!
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của các nhân viên nghiên cứu khoa học đều như tro tàn.
Bởi vì kết quả chụp cắt lớp cho thấy não của cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Có 2 đường cắt, xuyên thẳng vào bộ não của cô ấy.
Lượng máu mất đi khủng bố đến mức đang uy hiếp trực tiếp đến tính mạng của cô ấy.
Ý thức của cô ấy đang tiêu tán một cách nhanh chóng.
Trang giáp T100 hơi cúi đầu xuống, Đồng Linh đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng bàn tay qua lớp mặt kiếng của cabin trang giáp.
Trong khóe mắt của Đường Dĩnh Vụ, Đồng Linh nhìn thấy hai hàng lệ.
Đáng tiếc, tổ thu thập tư duy chỉ có thể thu nhận được tiếng ồn trắng, vì vậy không ai biết tại sao nước mắt của Đường Dĩnh Vụ lại rơi.
Người ta chỉ có thể suy đoán.
Có thể là do một người vô tâm bẩm sinh như cô ấy đang cảm thấy không cam lòng.
Cô ấy đang cảm thấy buồn thương cho chính mình.
Cô ấy chưa bao giờ sống trong tư thái mà cô ấy mong muốn, cô ấy thậm chí không biết làm thế nào để được sống một cách chân chính.
Là một người vô tâm bẩm sinh, cô ấy có thể biết sự khác biệt giữa mình và nhân loại, hoặc cũng có thể là không.
Cuộc đời của cô ấy đầy rẫy những dấu hỏi, nhưng lại không có câu trả lời.
Cô ấy cũng không biết sứ mệnh của sự tồn tại của mình, cô ấy có thể biết ơn chủng tộc đã tạo ra cô ấy, hoặc cũng có thể đang chôn chặt nỗi uất hận trong lòng.
Cô ấy có thể cảm thấy buồn về những gì đã xảy ra với mình, cũng cảm thấy vui mừng vì cuối cùng đã mang thai.
30 giây sau, cuối cùng thì tư duy não bộ của Đường Dĩnh Vụ cũng bị đình trệ, tổ thu thập tư duy không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thậm chí không có cả tiếng ồn trắng.
Cuối cùng thì Đường Dĩnh Vụ vẫn chết!
T100 đặt cô ấy xuống, duỗi cánh tay máy ra sau lưng cô ấy, đâm vào trong, móc ra một khối máu thịt, sau đó gửi nó đến cabin nuôi cấy nhân tạo vừa được hệ thống y tế trang giáp nhanh chóng tích hợp xong.
Những người phụ trách kế hoạch Nữ Oa ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hình chiếu đại diện cho phôi thai, họ trông tế bào chất đang dần phục hồi, sợi DNA đang từ từ ghép nối với tốc độ ổn định, họ giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, lại giống như đang tôn thờ vị thần trong lòng.
Đường Dĩnh Vụ đã chết, nhưng phôi thai vẫn sống sót.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người biến hóa phức tạp.
Chỉ trong phút chốc, tâm trạng của mỗi một người nơi đây đều chập trùng lên xuống ở mức gần như vượt quá giới hạn sức chịu đựng tâm lý của nhân loại.
Tiếng lộc cộc đinh đang phát ra từ phía thông đạo gần khu vực giao chiến.
Mấy chục thủ vệ tận thế cuối cùng đã đến nơi.
Đồng Linh nhìn những vũ khí trí tuệ này, kích hoạt quyền hạn chỉ huy chiến tranh cao nhất của trang giáp T100.
Cô ấy bày ra sắc mặt vô cảm, chỉ nói một từ, mệnh lệnh đưa ra vô cùng ngắn gọn súc tích.
"Giết."
3 ngày sau, cuộc nổi dậy kéo dài hơn 2 năm, cuộc đối kháng về tư tưởng hình thái y thức, từng cố gắng diễn biến hòa bình chớp nhoáng, cuối cùng nổ ra bạo loạn vũ trang, đã hoàn toàn kết thúc.
Đồng Linh mang theo phôi thai bên mình, từ hạm tàu cư trú I, chạy đến chiến hạm chủ lực - nơi mà liên minh Ý Chí Tự Do khống chế đầu tiên.
Chiến sĩ đỉnh cấp dẫn đầu cuộc nổi loạn đã bị Đồng Linh xé thành từng mảnh, những người đồng lõa không một ai thoát chết.
Cuộc đảo chính này cuối cùng đã kết thúc với tổn thất 300 triệu người và ngốn mất mấy nghìn tàu chiến của hạm đội.
Trong số 300 triệu người này, thế hệ thứ hai và thứ ba chiếm khoảng 230 triệu người, trong khi thế hệ thứ nhất chiếm khoảng 70 triệu người.
Tỷ lệ này tưởng chừng rất thấp, nhưng trên thực tế, nhiều người trong số thế hệ thứ nhất này chính là những người vừa thức tỉnh khỏi trạng thái đóng băng, hơn nữa, những người này, bất kể là nhân viên chiến đấu hay nhân viên nghiên cứu khoa học, họ đều không tính đến việc đàm phán với liên minh Ý Chí Tự Do, không hề ngần ngại mà cầm lấy vũ khí, bất chấp việc bản thân có giỏi chiến đấu hay không, bất kể có phải hy sinh bản thân, vẫn lao đầu vào trận chiến.
Tổn thất vô cùng nặng nề, nhưng chỉ cần chưa đầy 20 năm là có thể khôi phục lại hoàn toàn.
Cái gọi là ý chí tự do, dưới sự uy hiếp của cái chết, đã trở thành một ảo ảnh trong mơ.
Nhưng sự việc vẫn chưa dừng ở đó, những kẻ phản loạn ngoan ngoãn giao nộp vũ khí, giơ cao hai tay, bị thủ vệ tận thế áp giải đến các chiến hạm lao tù.
Hơn 700 triệu người bị giam giữ trong các chiến hạm lao tù.
Nếu chương trình trấn áp tận thế tiếp tục thực hiện phán xét, 700 triệu người này sẽ chỉ còn lại chưa tới 50 triệu người.
Mọi người ủ rũ ngồi xổm xuống trong một khoảng không gian nhỏ hẹp, cúi đầu, ánh mắt đầy hoang mang và sợ hãi.
Họ không biết tương lai sẽ ra sao, họ cũng cảm thấy hối hận khôn nguôi.
Nhiều người đang cảm thấy vô cùng hoang mang.
Rõ ràng ban đầu mọi người đều có ý tốt, trong lòng đúng là có chút ít bất mãn, nhưng không ai hiểu được tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Còn nữa, tại sao những người thuộc thế hệ thứ nhất lại ngoan cố như vậy?
Nhiều người thuộc thế hệ thứ nhất cả đời chỉ biết mỗi nghiên cứu khoa học hoặc chỉ biết làm một công nhân kỹ sư, sức chiến đấu của họ gần như bằng 0, nhưng tại sao khi bản thân lao vào thực chiến, ai nấy đều liều mạng như thế, không thèm nghe giải thích, mà luôn mồm mắng những người thuộc liên minh Tự Do Ý Chí là kẻ phản bội.
Mọi người bắt đầu đặt tay lên ngực và tự hỏi bản thân.
Chúng ta quả thực sai rồi ư?
Nhưng chúng ta đã sai ở đâu?
Thôi bỏ đi, chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Đã gọi là lịch sử thì không thể nào che giấu được, dưới ký ức đọc được, sự thật tất yếu sẽ nổi lên, có nói dối tài tình thế nào thì cũng không thể qua mắt được trí não hạch tâm, trí não chắc chắn biết được bản thân mình là người như thế nào.
Do đó, bị xử tử là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Bầu không khí trong ngục tù vô cùng âm u.
Mọi người chỉ có một suy nghĩ, nhắm mắt chờ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận