Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1447: Nỗi Buồn Của Trịnh Phong

Cuộc chiến này kéo dài suốt 2 ngày.
Trận địa chính vẫn là chiến khu thứ 2, nhưng bị công kích không chỉ có mỗi nơi này, ở những khu vực khác, vẫn có một số ít thể tiến hóa của tộc biểu sinh xuất hiện, đột ngột biến hành, chẳng qua, ít nguy hiểm hơn.
Nhân loại đã phải trả một cái giá vô cùng đau đớn, với gần 80% lực lượng đặc chiến chủ lực phải bỏ mạng, các quân đoàn thông thường cũng chịu chiến tổn hơn 30%.
Nhưng, nhân loại không thể phá hủy nổi dù chỉ một mặt người kim loại, lý do khiến đối thủ rút lui không phải là vì chúng đã bị đánh bại, chẳng qua chỉ là đánh tới một mức độ nào đó thì chủ động rút lui mà thôi, lúc đến không ai biết, lúc đi cũng mất tăm không để lại chút dấu vết nào, thậm chí ngay cả truy kích, nhân loại cũng không thể làm được.
Kết hợp với những phân tích thông tin tình báo đã biết, Đổng Sơn nói: "Rất có thể là do năng lượng của các thể tiến hóa biểu sinh này chưa đủ, chúng cần phải về để bổ sung."
Không ai biết cuộc tấn công bất ngờ tiếp theo của thể tiến hóa biểu sinh sẽ xảy ra lúc nào, cũng không biết nơi nào sẽ bị nó chọn làm điểm tấn công chính.
Rõ ràng là nó có thể xuyên qua vũ trụ, có thể tùy ý sử dụng bất kỳ tài nguyên nào từ bất kỳ hằng tinh và không gian vũ trụ nào, nhân loại tự nhận đã đạt đến đỉnh cao của nền văn minh và trình độ công nghệ cấp 4 lại gặp phải một tình huống 'thúc thủ vô sách'(*) đã lâu không gặp.
(*)'thúc thủ vô sách': bó tay không có biện pháp
Tất nhiên, Trịnh Phong sẽ không biết đến những tin tức ảnh hưởng đến tình hình chung và có khả năng làm lung lay lòng quân như thế này.
Hắn chỉ biết một chuyện, hắn đã trở thành trẻ mồ côi.
Trái tim Trịnh Phong bỗng trở nên trống rỗng, như thể bị khoét rỗng một mảnh máu thịt.
Hắn im lặng đóng liên lạc.
Con bọ cánh cứng của hắn đứng ngây ra ở đó.
Dường như có những giọt nước mắt đang chực trào, nhưng lúc này hắn đang ở trạng thái điều khiển chuỗi não từ xa, và con bọ cơ giới thì không có tuyến nước mắt.
Tay hắn bất giác run lên, nhưng cấu trúc của những con robot siêu nhỏ và con bọ cánh cứng đã ngăn cản hành vi tiêu tốn năng lượng vô nghĩa này.
Trịnh Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, những con bọ của đồng đội cũng đang nhìn về hướng của hắn.
Bọn họ cũng rất ngơ ngác.
"Đội trưởng ... anh ... anh làm sao vậy?"
Lý Thanh Thanh hỏi.
Trịnh Phong lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi chỉ đang nghĩ, rõ ràng tôi đã chung đụng với ba mẹ tôi được vài ngày, cũng thường xuyên trò chuyện với nhau trên mạng lượng tử, nhưng tại sao tôi lại có một cảm giác, đau đớn như thể 'chưa kịp có đã vội mất đi' thế này."
Lý Thanh Thanh: "Rốt cuộc là làm sao rồi?"
"Ba mẹ tôi hy sinh rồi."
Tất cả mọi người: "..."
Trong số các thành viên của Phi Hổ, bao gồm Jane Rowland, Tần Võ và Lev, có rất nhiều người từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp cha mẹ đã thực hiện phối đôi ưu hóa.
Niềm vui và nỗi buồn của nhân loại luôn khác nhau.
Những người này hiểu được nỗi buồn của Trịnh Phong, nhưng rất khó để đồng cảm.
Nhìn phản ứng của đồng đội mỗi người một khác nhau, lúc này Trịnh Phong chỉ muốn tìm một người để hỏi một câu, rốt cuộc thì hắn đã làm sai cái gì? Tại sao nhân sinh của hắn buộc phải sứt mẻ như vậy?
Hắn còn muốn hỏi, có phải hắn tham lam quá hay không?
Hắn nói sự thật này cho người khác nghe, không phải là vì muốn mọi người đồng cảm gì cả, chẳng qua, hắn chỉ làm tròn nghĩa vụ của một người đội trưởng khi đang thực hiện nhiệm vụ, thông báo tin tức cho họ biết mà thôi, vì chuyện này dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng đến hành động của đội Phi Hổ, bởi vì Trịnh Phong - đội trưởng của bọn họ đang vô cùng rối loạn.
. . .
Nhân loại luôn phải trải qua rất nhiều thứ mới có thể thực sự trưởng thành, đặc biệt là Trịnh Phong, người có thể chất và độ thức tỉnh gen của nhân loại ở thế kỷ 31, nhưng sự trưởng thành về suy nghĩ lại không khác gì nhân loại ở thế kỷ 21.
Kể từ khi hắn hiểu chuyện cho tới nay, mọi thứ mà hắn trải qua đều được tích lũy lại từng chút một trong tính cách của hắn.
Nhận thức của hắn về thế giới cũng đang tiến lên từng chút một theo tiết tấu hiện có của chính hắn.
Hắn thỉnh thoảng sẽ bị quấy nhiễu, thỉnh thoảng lại có những suy nghĩ không nên có, nhớ lại một chút kiến thức không thuộc về hắn, nhưng hắn vẫn là hắn.
Nhận thức của hắn về thế giới và bản thân đang tiến triển đều đặn theo một tiết tấu đã định trước, và tiết tấu này bỗng đột ngột dừng lại vào lúc này.
Nhân sinh quan của nhân loại được quyết định bởi hai điều, một là những chuyện nhỏ nhặt, hai là đại sự.
Trước đó, cậu bé 11 tuổi Trịnh Phong chưa trải qua bất kỳ đại sự chân chính nào.
Chuyện đại sự đầu tiên mà hắn nghĩ mình đã trải qua chính là cải thiện bản thân bằng cách tham gia các trận tranh tài, đánh ra danh tiếng, sau đó rời hành tinh số 7 để ra tiền tuyến, lao vào chiến trường sinh tử.
Hắn coi đó là một chuyển biến lớn trong cuộc đời mà hắn buộc phải trải qua. Điểm nhân sinh chính của hắn sẽ thay đổi từ việc học tập đơn giản + ổn định sang một kiếp sống quân nhân chao đảo giữa bờ vực sinh tử.
Đối với lần này, hắn tràn ngập mong đợi, cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
Thậm chí, hắn từng nhiều lần mơ ước được gia nhập chiến hạm của Đường Thiên Tâm, sau đó, hắn sẽ sát cánh chiến đấu bên cạnh cha mẹ mình.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng tới một ngày, có một sự thay đổi mạnh mẽ khác trong nhân sinh sẽ ập đến một cách đột ngột như vậy.
Đối với nhiều đứa trẻ 11 tuổi trong thời đại này, mất đi cha mẹ không phải là một tổn thương nghiêm trọng, bởi vì ấn ký quy ước vận mệnh sẽ luôn được kích hoạt bởi cơ chế tự phòng vệ đúng lúc, ngăn chặn bất kỳ tác động xung kích nào có thể phá vỡ ngưỡng cảm xúc của mọi người, phòng ngừa để lại "vết sẹo" tâm lý vĩnh viễn.
Hoặc, cho dù bỏ qua tác động của ấn ký quy ước, thì với sự trưởng thành sớm của nhân loại ngày nay, tâm lý lứa tuổi 11 đã không còn là trẻ con nữa, mà đã là người lớn.
Tuy nhiên, ấn ký của Trịnh Phong đã sớm biến mất từ lâu, dù hắn đã thể hiện thiên phú trong lĩnh vực chiến đấu, nhưng hắn vẫn mang trong mình trái tim của một cậu bé 11 tuổi của thế kỷ 21.
Bạn cần đăng nhập để bình luận