Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1010: Lần Đầu Gặp Nhau

Bữa tối hôm nay, Trần Phong và Chung Lôi đã hẹn nhau tại nhà hàng gia đình lão Trương.
Trước đó, Hồ lão đầu từng nghĩ đến việc giới thiệu cháu gái của lão Trương - người đã mở nhà hàng này - cho Trần Phong.
Nhưng bản thân Trần Phong thì chẳng mấy hứng thú, hắn cũng chưa từng nghĩ tới cháu gái của lão Trương đứng từ xa xa nhìn hắn lại thực sự động tâm tư.
Những người ở nước ngoài không biết tin tức giải trí trong nước, nên không hề hay biết rằng Trần Phong và Lộ Vy đã có "hôn ước".
Lúc Trần Phong đến đây uống trà chiều, cô gái nhỏ nhận được tin tức nên đã chủ động chạy đến chào hỏi, điều này khiến Trần Phong có chút khó xử.
Nhưng người ta còn chưa thổ lộ điều gì, vì vậy Trần Phong không thể dứt khoát từ chối điều gì cả.
Vốn dĩ hắn còn định gọi cho Chung Lôi, sau đó lại nghĩ tới việc Chung Lôi từng nói rằng không được phép liên lạc với cô nàng trước khi cô nàng viết xong bài hát, cho nên, Trần Phong suy nghĩ một lúc rồi gửi cho Chung Lôi một tin nhắn WeChat, đợi cô nàng rảnh rỗi thì xem rồi trở về.
Nội dung của tin nhắn WeChat chính là đến đây thưởng thức một bữa cơm Trung chính thống.
So với cục diện trong tuyến thời gian hư vô, các chi tiết ở thực tại có hơi khác một chút, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chẳng khác là bao.
Đây là tính chất hội tụ ngẫu nhiên của tuyến thời gian.
Do đó, thời gian là không đổi.
Nhưng kẻ quyết định điều gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian ấy lại chính là con người.
Hiện tại, Trần Phong đã có địa vị cao hơn trong giới âm nhạc, nhưng sức ảnh hưởng của Chung Lôi đối với người thường lại lớn hơn.
Ngay cả khi một người không hay để ý đến tin tức trong làng giải trí như cháu gái của lão Trương, cũng nhận ra được tên tuổi của cái 'đại cổ tay', chợt cảm thấy xấu hổ, tưởng niệm trong đầu ngay lập tức bị bóp tắt.
Bởi vì đỉnh đầu của Trần Phong vẫn còn treo "hôn ước" với Lộ Vy, cho nên lúc dùng cơm, hai người cũng không quá thân mật, trông giống như những người bạn lâu năm thông thường.
Tuy nhiên, ý tứ và thái độ của Trần Phong đã đủ rõ ràng.
Sau bữa tối, hai người lên xe, Chung Lôi nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ ngọt ngào, nói: "Còn nhớ lần đầu gặp nhau không?"
Trần Phong mỉm cười: "Nhớ kỹ, sao vậy?"
"Lúc đó, tôi vừa đi làm ca tối về, suýt nữa thì đụng trúng phải anh. Mà ánh mắt của anh lúc đó thì như thể muốn dán vào tôi vậy."
Trần Phong sững sờ: "Tôi có thể nhớ mọi thứ vô cùng rõ ràng, là vì trí nhớ của tôi rất mạnh. Nhưng sao cô có thể nhớ rõ như vậy?"
Chung Lôi: "Đối với những lần chung đụng trước đó của chúng ta, tôi luôn nhớ rõ, như thể vừa mới xảy ra thôi."
Shhhhh...
Trần đại sư hít một hơi lạnh, hắn quả thực chưa từng nghĩ tới, Chung Lôi - người con gái sắt thép này bỗng chốc lại ngọt ngào như thế, lại không hề dung chi tục phấn chút nào.
"Lúc đó, tôi còn nổi giận với anh."
"À, ừ, nhưng không thể trách cô được."
"Ai bảo lúc đó anh là nhìn chằm chằm tôi thế chứ, ánh mắt như thể đóng đinh lên người tôi vậy, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Dùng lời nói của người cổ đại mà miêu tả, thì lúc đó, anh chẳng khác nào một tên đăng đồ tử (dê xòm)."
Trần Phong sửng sốt, "Hahaha, người cổ đại? Cô biết không, ở thế kỷ 31 ấy, chúng ta đều trở thành người cổ đại cả đấy."
"Phủi phui đi, đừng ngắt lời. Lúc ấy, tôi còn tưởng rằng anh sẽ giống Chu A."
"Khục khục. Cái đó là do cô nghĩ thôi. Lúc đó, tôi vừa mới nghe bài hát của cô ở 1000 năm sau, biết cô là nhân vật lợi hại thế nào. Kết quả, vừa mới trở về thì đã đụng phải chính chủ, cho nên, trong lúc nhất thời, tôi mới không quản được cảm xúc của chính mình, chuyện này vô cùng bình thường mà."
“Một người bình thường như tôi làm sao có thể nghĩ đến mức độ này được chứ.” Chung Lôi bĩu môi: “Còn nữa, lúc đó anh còn hỏi tên tôi. Tôi còn nghĩ rằng anh đang cố ý bắt chuyện nữa đấy. Anh rõ ràng là quản lý của chung cư, mà ngay cả tên của người thuê nhà sống trên lầu nhà mình là gì cũng không biết, chẳng phải rất kỳ lạ à."
"Ừm, cũng đúng."
Chung Lôi dựa lưng vào ghế lái phụ, vươn thẳng chân: "Vì vậy, nếu chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu mà đưa ra kết luận, thì anh nghĩ xem, trong cuộc đời mỗi người sẽ phải bỏ lỡ biết bao duyên phận đây?"
"Ừm, kha khá đấy."
Chung Lôi hít sâu một hơi, "Dù sao, tôi cũng thật may mắn."
Trần Phong kinh ngạc hỏi: "Tại sao đột nhiên cô lại cảm thán như thế chứ?"
"Bởi vì hôm nay anh đã kiên quyết từ chối người khác. Điều này cho thấy, ấn tượng đầu tiên của tôi hoàn toàn sai lầm. Anh không hề háo sắc. Đây chính là điều khiến anh trở nên đặc biệt."
"Haha, cái này mà cũng đáng được khen ngợi là đặc biệt hả?"
"Đáng chứ."
Về lại biệt thự, lại là một đêm mặn nồng ân ái.
Kiểu hát yodel thực sự đặc biệt.
Ngày hôm sau, Chung Lôi tiếp tục đến lớp.
Trần Phong không cho mình nghỉ ngơi, lập tức kết nối laptop với bàn phím cơ, bắt đầu "viết" kịch bản.
Hắn sẽ không sáng tác thêm "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" phần mới nữa.
Trong tuyến thời gian này, "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" sẽ đột ngột dừng lại ở phiên bản 4.0.
Về khoa học công nghệ và các kế hoạch trong tương lai, tất cả đã được sắp xếp trong “kế hoạch 1000 năm” khổng lồ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận