Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 736: Anh Còn Muốn Giả Vờ?

Trần Phong trông thấy vẻ mặt khẩn trương sợ hãi của Chung Lôi, cùng với hình tượng của người tài hoa danh tiếng ngút trời được miêu tả trong sử sách kia, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau cả, có lấy đại bác bắn cũng không tới.
Nhưng hai loại hình ảnh trái ngược nhau như thế lại ngưng tụ một cách vi diệu trên cùng một người, Trần đại sư cảm thấy đặc biệt thú vị.
Mặc dù bản thân hắn cũng nổi danh trong lịch sử, nhưng một chuyện tương tự xảy ra với bản thân hắn và Chung Lôi lại luôn mang đến cho hắn những cảm nhận khác nhau, rất kỳ lạ nhưng cũng rất vui sướng.
Thế là hắn quên mất báo động trong lòng lúc trước: "Không sao đâu. Cho dù bà tôi ở dưới suối vàng có nghe thấy, cũng không so đo với lỗi vô ý của cô đâu. Dù sao thì cô... khác với người khác mà."
Chung Lôi lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô nàng hiểu được ẩn ý của Trần Phong.
Đúng là bà nội sẽ không so đo với cháu dâu vì lỗi sơ ý trượt lưỡi này.
Có lẽ hắn lo lắng về hôn ước đã ước hẹn mấy ngày trước với Lộ Vy, lo rằng mình sẽ bất mãn.
Chung Lôi có một chút vui mừng, nhưng cũng có một chút bất đắc dĩ.
Bởi vì trong tiềm thức của cô vẫn luôn cảm thấy, Trần Phong chính là một người đầu đội trời chân đạp đất, nên tập trung tâm trí cho những chuyện lớn lao, chứ không nên quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng cô không định mở lời trực tiếp với Trần Phong, nói bất cứ cái gì như kiểu ‘dù anh muốn thế nào tôi cũng sẽ nghe theo’.
Chung Lôi cảm thấy rằng dù cô có nói điều này ra, thì Trần Phong cũng sẽ không tin.
Với tính cách của Trần Phong, không chừng hắn sẽ bổ não thành một chuỗi suy nghĩ tâm lý các kiểu, chẳng hạn như hy sinh tiểu tiết cá nhân cho đại nghĩa của nhân loại.
Rồi ... hắn sẽ lại cảm thấy áy náy tội lỗi.
"Tâm sự với tôi về những chiếc quần len này đi, được không?"
Chung Lôi lại đổi chủ đề.
Đây cũng là điều mà Trần Phong mong muốn.
Trần Phong lấy 16 chiếc quần len kia ra, đặt ngay ngắn trên giường lần nữa.
Hai người ngồi xuống mép giường.
"Đây là chiếc đầu tiên. Hẳn nên được mặc khi tôi 2-3 tuổi gì đó. Ở đây có tổng cộng 16 chiếc, đủ để tôi mặc cho đến khi tôi 18 tuổi ..."
Sau khoảng 20 phút trôi qua, hắn đã kể tường tận đầu đuôi câu chuyện tình bạn giữa Hồ lão đầu và ông nội Trần Mặc.
Chiếc ghế hơi cao, Chung Lôi, mặc một chiếc quần tây cắt xén, hai chân thon thả lủng lẳng.
Trần Phong mới chỉ liếc nhìn lần thứ hai, nhưng vì sợ linh hồn bị câu đi, cho nên vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Chung Lôi thở dài cảm khái "Hóa ra là như thế. Haizz. Lúc bà ấy qua đời, hẳn là rất đau buồn?"
Trần Phong ngửa đầu nhìn trời: "Đúng vậy, đó là đương nhiên."
"May mắn là anh còn có thể gặp được ông nội một lần. Chuyện này thực cảm ơn Lộ Vy."
"Ừm. Nhưng tôi vẫn có chút tiếc nuối."
"Tiếc nuối?"
Trần Phong lắc đầu, từ chối nói.
"Khoan đã, vừa rồi khi anh nói lúc tham gia bữa ăn gia đình ở nhà ông nội Hồ, anh nhìn thấy nhà của người khác, bốn thế hệ cùng chung sống, cùng nhau chia sẻ buồn vui. Trong giọng điệu của anh dường như có chút mùi vị của sự hâm mộ."
Trần Phong: "..."
Tính sai rồi.
Quên mất, Chung Lôi cũng là một quái thai.
Vì quá nhập tâm vào câu chuyện, nên vô tình để lộ một chút cảm xúc của bản thân, thế là bị cô nhìn thấu.
"Hửm, đúng không, đúng không, đúng không?"
Chung Lôi đẩy đẩy vai Trần Phong.
Trần Phong ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, đây quả thực là tiếc nuối của ông nội. Ông ấy hỏi tôi đã có vợ hay chưa, tôi nói có. Ông ấy rất vui, lại hỏi tôi đã có con chưa. Tôi nói không, mặc dù ông ấy đã che giấu rất tốt, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự mất mát của ông. Haizz..."
Chung Lôi cũng thở dài.
"Dù biết rằng đã có thể gặp mặt lần cuối là may mắn lắm rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều, nhưng đôi khi tôi vẫn sẽ nghĩ, nếu có thể gặp được ông ấy sớm hơn, có thể sống chung thêm mấy ngày thì tốt biết bao?"
Chung Lôi: "Nhưng dù chỉ là một lần gặp mặt ngắn ngủi như thế, thì anh cũng đã phải nỗ lực cố gắng mấy cái ngàn năm. Nếu không phải do anh dần trở nên ưu tú hơn, người khác sẽ không vì để ý đến chuyện của anh mà huy động nguồn tài nguyên khổng lồ như vậy. Loại chuyện lội ngược dòng để tìm hiểu về xuất thân như thế này, quả thực rất khó khăn. Mấy đứa trẻ bị bắt cóc ở quê tôi, dù là gia đình khá giả thế nào thì ròng rã nhiều năm cũng không thể nào tìm được."
Trần Phong gật đầu: "Có thể đây chính là vận mệnh, tôi phải chấp nhận. Làm người mà, phải biết thế nào là đủ."
Chung Lôi: "Nhưng nếu có thể làm tốt hơn, thì vẫn phải thử cố gắng."
"Ừm."
Trò chuyện một hồi, bầu không khí trong phòng lại trở nên có chút kỳ quái.
Trần Phong giả bộ khẩn trương nhìn đồng hồ, sau đó quay đầu nhìn Chung Lôi: "Tối nay tôi cần đi ngủ sớm một chút."
Gợi ý rất rõ ràng, max điểm.
Chung Lôi quay mặt đi chỗ khác, vô cảm, "Ồ. Sau đó thì sao?"
"Bây giờ cũng hơi muộn rồi. Sáng mai cô còn có lớp. Ở đây thì không tiện lắm. Tôi đưa cô về."
Chung Lôi: "Lesna và tôi được nghỉ phép. Sáng mai không có lớp."
Trần Phong: "..."
Chung Lôi: "Mấy ngày trước, tôi đã nhìn thấy một vài thứ trên máy tính anh."
"Hả? Cái gì? Bản nhạc à?"
"Không phải."
"Vậy là gì?"
Chung Lôi: "Trước hết chúng ta đừng nói về chuyện này. Tôi hỏi anh một chuyện khác. Trong vấn đề phấn đấu vì nhân loại, anh có cảm thấy rằng anh đã làm tất cả hoàn hảo?"
Trần Phong vốn định nói dối, nhưng trong đầu lại nhớ tới một chuyện khác, rõ ràng hắn có được loại gen tốt nhất, nhưng cái chuyện để lại đời sau này, hắn thực sự bị mập mạp đè bẹp, đây là điều không thể chối cãi.
Hắn lắc đầu: "Còn chưa hoàn hảo."
"Anh còn thiếu chỗ nào?"
"Nhiều lắm, tóm lại thì tôi vẫn chưa dốc toàn bộ sức lực."
Chung Lôi ngừng hỏi sâu thêm, mà nói: "Tại sao lại thế?"
"Vì... vì quan điểm đạo đức của tôi."
"Hơn nữa, rõ ràng là anh rất hâm mộ những người khác có thể con đàn cháu đống, thế nhưng, anh luôn để chính mình và tôi cô độc trong suốt quãng đời còn lại. Anh cảm thấy chuyện này đáng với chính mình, đáng với tôi sao?"
Chuyện đã nói đến bước này, không thể lãng tránh nữa.
Trần Phong không ngờ hôm nay sự công kích của Chung Lôi lại kịch liệt như vậy, hắn chỉ có thể cười khổ lắc đầu: "Chẳng phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Không thể nào, gen của tôi..."
"Không thử thì sao biết được? Chỉ cần thử thôi, dù không thành công thì cũng chẳng có gì để hối tiếc cả. Nhưng nếu không thử mà đã từ bỏ, thì đây lại là một khái niệm khác. Những người như Âu mập mạp đều đang thử cố gắng hết sức. Gen của anh có thể thay đổi thời đại, nhưng anh lại không muốn thử. Anh có cảm thấy xấu hổ không chứ? Anh có xứng với những chiến hữu đã chết của mình không? Anh chính là lãnh tụ của chúng tôi, anh càng phải có trách nhiệm hơn. "
Trong cuộc tranh luận này, Trần Phong hoàn toàn thua cuộc.
Một lúc lâu sau, hắn gật đầu: "Vậy sau này, chúng ta thử thụ tinh ống nghiệm xem sao."
Chung Lôi suýt nữa thì tức đến mức ngất xỉu tại chỗ: "Giả vờ, anh còn giả vờ sao? Những gì tôi nhìn thấy trên máy tính của anh chính là những bộ phim 'phóng sự' mà anh đã xem hồi đại học, ừm, sinh học, là về sinh sản."
Trần Phong: "Shhh.."
Điên rồi.
Hắn lặng lẽ dời ghế sang một bên: "Cần phải làm thế à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận