Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1199: Bản Chất Khác Biệt

Báo cáo phân tích đặt trước mặt Trần Phong viết rằng, khi Đồng Linh tiến vào trạng thái "chiến thần", tư duy của cô hoàn toàn đắm chìm trong huấn luyện mô phỏng. Cơn bão lượng tử tư duy não bộ đã hòa quyện sâu sắc với nhân cách chiến đấu mô phỏng của Trần Phong trong trí não T100. Lúc này, khả năng phản ứng trực giác của cô đã đạt đến ranh giới năng lực bản thân, đồng thời, những phản ứng tức thời, khả năng phán đoán và trạng thái thể chất do thần kinh điều khiển cũng được phát huy đến đỉnh cao.
Quá trình tổng hợp và phân hủy adenosine triphosphate được đẩy nhanh lên gấp 10 lần tốc độ bình thường, cơ thể cô dường như liên tục bộc phát với vô số vụ nổ hạt nhân cỡ nhỏ.
Lúc đó, khả năng logic, trực giác năng động, khả năng dự đoán và khả năng phản ứng của cô cũng giống như bản thân Trần Phong, đều đột phá cực hạn của bộ não nhân loại.
Điều này cho phép cô điều khiển T100 để hoàn thành các thao tác mà người khác không tài nào tưởng tượng được.
Nhưng bản chất giữa cô và Trần Phong lại khác nhau.
Trạng thái "chiến thần" của Đồng Linh không phải bẩm sinh tự nhiên mà có. Một phần xuất phát từ quá trình luyện tập chăm chỉ của bản thân cô, phần còn lại đến từ nhân cách mô phỏng của Trần Phong trong T100. Giống như những vị thiếu niên kiếm khách thời xưa, sau khi tẩu hỏa nhập ma thì đột nhiên thành thạo một loại tuyệt thế ma binh vốn dĩ không thuộc về anh ta.
Ưu điểm của việc này là nó mang lại cho Đồng Linh một năng lực cá nhân vượt qua thời đại, đồng thời chứng minh giá trị của nhân loại cũng có thể vượt qua cả giá trị khoa học công nghệ, nhưng nhược điểm là khiến tư duy của cô bị nhuốm màu nhân cách mô phỏng, lâu dần sẽ mất đi tính đa dạng của tư duy hỗn loạn, khả năng phán đoán sẽ ỷ lại vào trực giác một cách vô thức, tư duy cũng từ từ trở nên lượng tử hóa và máy móc hóa.
Tâm tình của cô đột nhiên sụp đổ, cô chìm vào tự trách, không cho tinh thần mình lối thoát, đây chính là lý do cô kiên định từ chối việc thăng chức và lễ tuyên dương.
Lẽ ra cô phải nhận ra rằng những người khác hy sinh cho cô không phải là vì cá nhân cô.
Chỉ cần còn sự lựa chọn, thì ai cũng muốn sống cả.
Các liệt sĩ khẳng khái hy sinh, chỉ vì họ tin tưởng vào năng lực của cô, tin rằng chỉ cần cô còn sống thì cô có thể phát huy tốt hơn, sẽ có lợi hơn cho toàn bộ hạm đội, càng có lợi hơn cho toàn bộ chủng tộc.
Hy sinh trong chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, nhưng nếu đem mục đích hy sinh của các liệt sĩ bó buộc vào cá nhân nào đó thì chính là thiếu tôn trọng các liệt sĩ.
Đồng Linh sống sót, sau đó bình tĩnh chấp nhận quân hàm và lễ tuyên dương, thì những việc làm của cô và 266 liệt sĩ Hán Giới sẽ tiếp tục truyền cảm hứng cho những người khác.
Trong mắt các thành viên của hạm đội Vô Danh, Đồng Linh không còn là một cá thể đơn độc riêng biệt nữa, tinh thần và ý chí của 266 liệt sĩ sẽ vĩnh viễn sống trên chiếc quân hàm trung tướng của cô.
Những tất cả những thứ này, Đồng Linh không hề nhận ra.
Tần Quang đã quá nuông chiều cô.
Trần Phong có thể cưỡng ép can thiệp để buộc cô thay đổi ý nghĩ của mình, nhưng Trần Phong không có ý định làm như vậy.
Có những thứ phải để tự bản thân mình ngộ ra mới được, sự ép buộc của người khác chỉ khiến phản tác dụng.
...
"Trung tướng Đồng Linh, xin vui lòng đợi trong giây lát. Chúng tôi cần tiến hành kiểm tra khẩn cấp và gỡ lỗi cho trang giáp của cô. Dù sao nó cũng mới được khôi phục không lâu, chúng tôi còn lắp đặt thêm mô-đun năng lượng gấp mười lần. Thực xin lỗi, chúng tôi không ngờ là cô lại đến sớm như vậy. Đáng lý ra lúc này cô đang được vinh danh trong kênh phát thanh mới phải chứ?"
Người phụ trách kỹ thuật của bộ phận hậu cần khẩn trương nói chuyện với Đồng Linh - người vẫn đang mặc đồng phục thương binh trên người.
Đồng Linh lắc đầu: "Tôi không phải trung tướng gì đó. Những gì anh vừa nói đều là trang bị bên ngoài đúng không? Tôi chỉ cần sử dụng cabin điều khiển liên kết não toàn diện mà thôi, có được không?"
"À, cái này thì được."
"Vậy được rồi, cảm ơn anh."
Đồng Linh lại ngồi vào cabin điều khiển của T100.
So với 7 ngày trước, trong cabin điều khiển đã có một số thay đổi, một số trang bị đã được nâng cấp.
Một số mô-đun vốn dĩ có thể nhìn thấy rõ ràng các vết nối nhưng giờ đã trở nên tự nhiên hơn, toàn bộ cabin dường như đã tự phát triển thành hình dạng này.
Vô số liên kết sinh học từ từ xoắn dọc theo bề mặt kim loại đặc biệt, giống như cầu vồng.
Bảng liên kết thần kinh cũng đã trải qua những thay đổi rất lớn, nó đã không còn là một chiếc máy tính bảng nữa mà là một thiết bị thâm nhập sâu bao phủ toàn bộ cơ thể.
Đồng Linh khẽ nói: "Khởi động."
Nháy mắt tiếp theo, chiếc ghế bên dưới cô nhanh chóng mềm ra, rồi lan tràn dần lên trên, bao trùm từ chân đến hai bên má.
Cô được bao bọc như một xác ướp, vô số liên kết thần kinh cấp độ phân tử xuyên qua da cô dọc theo đồng phục chiến đấu hữu cơ, kết nối với các tế bào thần kinh của cô và các đầu dây thần kinh.
Đồng Linh khẽ run lên, sau đó chợt nhắm mắt.
Ý thức của cô một lần nữa được hợp nhất với nhân cách mô phỏng của Trần Phong trong T100.
So với lần trước thì có một chút khác biệt.
Cô không còn hôn mê, không còn mất ý thức chủ động, mà vẫn có thể giữ được lý trí và suy nghĩ của mình.
"Xin chào, chiến sĩ đỉnh cấp thân mến, chào mừng cô. Trang giáp đang trong quá trình vận hành sửa lỗi, tạm thời không thể di chuyển. Xin hỏi, bây giờ cô định làm gì?"
Nhân cách mô phỏng của Trần Phong đã bắt chước giọng nói của anh T theo hướng dẫn đã định sẵn, nói với Đồng Linh.
Đồng Linh khẽ nói trong lòng: "Tiến hành huấn luyện mô phỏng, tôi muốn khiêu chiến với đánh giá cực hạn một lần nữa."
"Cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhất định có nguy cơ bị thương, vui lòng xác nhận bắt đầu đánh giá?"
"Xác định."
Trần Phong nhìn thấy mọi thứ trong mắt, khẽ lắc đầu.
Con bé này, đúng là ma chướng.
Năm phút sau, biểu hiện của Trần Phong thay đổi ngay lập tức.
Hắn phát hiện ra một chuyện cực đáng sợ.
Khi Đồng Linh bắt đầu đánh giá cực hạn lần nữa, lúc bắt đầu thực hiện các loại thao tác mô phỏng khác nhau, tư duy của hắn cũng kiểu 'không hẹn mà gặp' mà sinh ra phản ứng tương ứng.
Bản năng chiến đấu của Đồng Linh đang tạo ra phản hồi với hắn, thông qua sự cộng hưởng giữa Trần Phong và nhân cách mô phỏng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận