Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 130: Anh Có Tâm Sự À?

Wilt sững sờ, rất lâu mới bật một ngón cái lên, "Không hổ là người sáng tác “Thiêu Đốt Bản Thân”, không hổ là người Trung Quốc. Thật ra lúc nãy tôi chỉ muốn đùa một chút. Đồng thời, thăm dò chủ đề của “Hỗn Loạn Không Gian”, bởi thông điệp của nó chính là định nghĩ tự do."
Lúc vừa mới gặp, Trần Phong và Chung Lôi vốn cảm thấy, lần hợp tác này, chỉ sợ là sẽ thất bại, nhưng Mạnh Hiểu Chu lại không lo lắng chút nào.
Là người du học Mỹ về, Mạnh Hiểu Chu quen thuộc phong cách làm việc của người ở đây.
Mâu thuẫn chỉ là chất xúc tác, chỉ cần có thể đạt được nhận thức chung về mặt lợi ích trọng điểm, thì dù đối phương có nhổ nước bọt vào mặt, anh ta đều có thể vừa cười vừa chùi đi.
Quá trình đàm phán vô cùng thuận lợi, sau 2.5h ngắn ngủi, hợp đồng đã được ký kết ngay tại chỗ, điều khoản giống như lúc trước.
Sau đó ba người mới về khách sạn để ngủ bù cho tình trạng jet-lag, sau khi tỉnh dậy, Mạnh Hiểu Chu lập tức bay về Trung Quốc, Trần Phong và Chung Lôi ở lại tham gia đánh giá nội bộ cùng ca sĩ hát ca khúc chủ đề Kelly Sweet, nhóm đạo diễn và một số diễn viên chính.
Trong buổi họp đánh giá, hai người đã được xem qua cuốn phim hoàn chỉnh, điều này sẽ giúp nhóm sáng tác ca khúc chủ đề nắm được cốt lõi của câu chuyện khi chuyển thể lời bài hát.
...
Buổi sáng hôm sau, Trần Phong và Chung Lôi thức dậy, đến nhà hàng trên lầu cao nhất của khách sạn để ăn sáng.
Chung Lôi vô thức khuơ khuơ sợi mì, đôi mắt lộ ra vẻ tò mò nhìn chằm chằm Trần Phong: "Nghe nói trong nước, Kelly là nữ thần âm nhạc có rất nhiều fan, anh không quen hả?"
"Quen chứ."
"Vậy sao hôm nay nhìn thấy người thật ngoài đời, anh lại chả phấn khích tí nào thế?"
"Tại sao phải phấn khích? Là đối phương chủ động mời chúng ta đến hợp tác, mọi người đều bình đẳng. Vả lại, tôi chắc chắn rằng người ngồi đối diện tôi còn ưu tú hơn cả Kelly, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ cao hơn. Mỗi ngày tôi đều trông thấy cô, thế nên tại sao tôi phải lùi một bước mà chờ đợi một người không bằng cô?"
Chung Lôi cười khanh khách không ngừng.
"Cũng không biết nên nói anh cuồng vọng, hay nên nói anh quá coi trọng tôi nữa, lại cũng có thể là miệng lưỡi của anh càng ngày càng trơn tru, khéo buông lời ngon tiếng ngọt rồi."
Trần Phong chỉ chỉ mặt mình: "Tôi nhìn giống kiểu miệng lưỡi trơn tru sao?"
"Không giống."
"Đương nhiên rồi, tôi chỉ nói thật thôi."
Chung Lôi: "Cứ có cảm giác là từ lúc qua bên này, anh càng lúc càng trở nên ngông cuồng ý."
Trần Phong buông cái nĩa xuống: "Cơm tây thật khó ăn."
Hắn cười một tiếng: "Hoàn cảnh tạo nên con người mà, người ở đây thích kiểu ngông cuồng đấy đấy. Trong mắt bọn họ, người có năng lực cuồng vọng thì không gọi là cuồng vọng, gọi là cool. Cả hai chúng ta đều rất cool. Vì vậy, chúng ta không cần phải tỏ ra khiêm tốn."
Lúc này Chung Lôi còn chưa biết, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Chờ đến xế chiều sau khi tham gia buổi đánh giá, chứng kiến Neill Blomkamp khoe khoang, điên cuồng thổi phồng "Hỗn Loạn Không Gian", cô nàng mới cảm nhận được sự cuồng vọng của Trần Phong quả là vô biên.
Đạo diễn Neill cũng là một người cuồng vọng, hết sức tự phụ, không chỉ thổi phồng chính mình, mà còn không quên biểu đạt sự khinh bỉ đối với khoa học viễn tưởng của Trung Quốc.
Theo Neill, người hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh Trung Quốc vừa thiếu trí tưởng tượng, lại còn thiếu tố dưỡng kỹ thuật, ngoại trừ một số ít điện ảnh tạm được ra, phần lớn phim khoa học viễn tưởng của Trung Quốc đều khó coi, nên bị bỏ vào thùng rác thu về bãi tiêu hủy.
Neill còn cho rằng lần hợp tác này giữa anh ta và Trần Phong, chính là cho Trần Phong một cơ hội tuyệt hảo, Trung Quốc chắc chắn không thể làm một bộ phim khoa học viễn tưởng có đủ tư cách khiến "Dục Hỏa" và "Thiêu Đốt Bản Thân" trở thành ca khúc chủ đề.
Neill cho rằng Trần Phong hẳn phải cảm ơn anh ta, bởi vì anh ta chính là người mang đến cho hai người sân khấu phát huy tài hoa đích thực.
Mặc dù trong lòng Chung Lôi biết rằng những lời mà đối phương nói đều là sự thật, nhưng lời này quả thật nghe không lọt tai tí nào; Trần Phong còn thẳng thừng hơn, sắc mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, cứ có cảm giác có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lúc đó Kelly Sweet phát biểu ý kiến, tựa hồ muốn nắm toàn quyền chuyển thể của bài hát, để Chung Lôi và Trần Phong thành trợ thủ trợ thủ của cô ta.
Không chỉ như thế, Kelly còn muốn sửa đổi toàn bộ hàm nghĩa ca từ, muốn đem hiểu biết của cô ta về vũ trụ và khoa học kỹ thuật tương lai thế vào.
Đây là ý niệm sáng tác của cô ta, cô ta muốn đích thân lồng linh hồn vào ca khúc mà mình sẽ hát.
Sau đó, Trần Phong bùng nổ.
Quăng ra lời hung ác, bên Trung nhất định phải nắm quyền chuyển thể, nếu không thì dù các anh có soạn lại đi chăng nữa, thì tôi cũng không thừa nhận bài hát này liên quan gì đến tôi.
Đương nhiên tôi sẽ không cáo buộc các anh, các anh là sử dụng hợp pháp, nhưng tôi không bao giờ thừa nhận mình và phiên bản tiếng Anh này có liên hệ hợp tác.
Đơn giản mà nói, chính là thật xấu hổ khi cùng đẳng cấp với các anh, phiên bản tiếng Anh "Thiêu Đốt Bản Thân" này sẽ trở thành phiên bản không chính thống.
Dứt lời, Trần Phong kéo Chung Lôi đi, để lại Neill và đám người trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Nhưng hiển nhiên không thể để tình huống chuyển xấu như vậy, bởi nếu vậy, thì sẽ ảnh hưởng đến doanh thu bán vé của bộ phim này ở Đại Lục.
Sau đó một diễn viên Hoa Kiều trong đội ngũ sản xuất đã hiểu ra vấn đề.
Hắn nói.
"Đây có lẽ là do khác biệt văn hóa. Sự tự tin của chúng ta đã bị Trần tiên sinh hiểu nhầm thành cuồng vọng tự đại."
Kết luận rất hay.
Sau khi ra ngoài, một Chung Lôi nóng tính lại đang khuyên nhủ Trần Phong.
Cô nàng cũng không thể hiểu được tại sao Trần Phong lại phẫn nộ đến thế.
"Đừng như vậy, tiền đó, khó dễ làm gì. Chúng ta đều vừa mới đến, anh cố gắng khắc chế một chút."
Trần Phong hít sâu một hơi: "Tôi cũng muốn khắc chế chính mình, nhưng rất khó."
Chỉ có bản thân hắn mới biết nguyên nhân.
Bản thân hắn đã kinh qua vài lần chiến tranh, thậm chí còn ở tiền tuyến nhận phải mùi vị bị bom xé tan thành vô số mảnh vụn.
Khi chứng kiến người khác dùng sự ấu trĩ của mình để nói về chiến tranh tương lai, lời nói ra đều là chủ nghĩa anh hùng cá nhân vô vị, mô tả người cầm quyền tương lai như một đứa trẻ thông minh, thế giới quan nhạt nhẽo và phi logic, lại còn chẳng tự biết mình mà cuồng ngôn loạn ngữ, điên cuồng tự cho rằng lý niệm của mình là ưu việt,... tâm trạng của hắn gần như sụp đổ.
"Quá nông cạn, quá ngu dốt, quá thiển cận, quá hoang đường! Anh ta thế mà có tư cách cười nhạo chúng ta ấu trĩ sao?"
Chung Lôi nói: "Chắc anh ta không phải cố ý đâu."
"Như vậy còn tức hơn. Thể hiện là trong lòng anh ta đều nghĩ như vậy."
Trần Phong thở hổn hển, cố gắng bình phục tâm tình của mình.
Chung Lôi nhìn hắn rất lâu, chờ đến khi hắn từ từ tỉnh táo lại mới lên tiếng: "Lúc trước, anh không phải là một người dễ dàng xúc động, anh đang có tâm sự."
"Ừm."
Trần Phong dựa vào vách tường, trong đầu lại hiện lên nội dung cốt truyện của 'Hỗn Loạn Không Gian".
Mặc dù bộ này nằm chung series với "Kỷ Nguyên Elysium", nhưng câu chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Không Gian Hỗn Loạn" kể về cuộc chiến giữa người Trái Đất và người ngoài hành tinh vào 3-400 năm sau.
Ừm, khi đó nhân loại đã nắm giữ được công nghệ "lỗ sâu" (cầu Einstein-Rosen) cũng đã kiểm soát được mấy chục Hằng Tinh Hệ phụ cận Thái Dương Hệ.
Nực cười.
Dân số nhân loại vượt 500 tỉ.
Lại càng nực cười.
Nhân loại lại còn nghe theo lệnh của một người ngoài hành tinh, lệ thuộc văn minh.
Dáng dấp của người ngoài hành tinh này giống nhân loại như đúc, có điều, tai thính hơn một chút, tóc là xúc tu, tay chân dài hơn.
Công nghệ Wormhole mà nhân loại nắm giữ, là người ta tặng không.
Lại càng nực cười.
Còn vô lý hơn nữa chính là, người ngoài hành tinh này còn hoang dâm vô độ, chính là một bạo quân chính hiệu.
Trần Phong quả thật cay mắt.
Phương thức quản lý của tên người ngoài hành tinh này vô cùng thô bạo, không thèm quản, chỉ thu thuế.
Cho nên, cấu trúc văn minh nhân loại vô cùng hỗn loạn, đoàn đội và xí nghiệp đều ly khai, hệt như thời đại lãnh chúa của Châu u thời Trung Cổ.
Sau đó, vai nam chính nổi dậy từ tầng lớp bình dân, hứa hẹn cùng thanh mai trúc mã, rằng tôi sẽ đem tới tự do cho tất cả mọi người, "I promise."
Trong phim u Mỹ có rất nhiều hay có cái kiểu, ngay từ đầu nếu như nhân vật nam chính hứa hẹn điều gì, vậy thì chắc chắn sẽ làm được.
Thật vậy, nam chính một đường không trắc trở, dăm ba câu đã có thể thuyết phục được một nhân vật cao cấp làm phản. Vũ khí có vẻ vô dụng, nhưng thực tế lại là Gatling.
Cuối cùng, BOSS, cũng chính là người ngoài hành tinh kia, chả hiểu sao lại nắm trường kiếm để giáp lá cà với đao của nam chính trong căn cứ.
Vai nam chính lại còn chém thắng!
Nền văn minh phía sau người ngoài hành tinh thực sự kinh ngạc và sợ hãi vì năng lực đối kháng của nam chính, liền thừa nhận rằng người Trái Đất ngang hàng cùng địa vị với họ.
Trần Phong thật sự bị cay đến nức mũi.
Nếu như kẻ địch xâm lăng đều dễ giải quyết giống trong phim ảnh của anh như vậy, thì nhân loại ngàn năm sau cần gì phải nỗ lực chống chọi như vậy?
Nhiều người hy sinh như vậy là vì cái gì?
Còn nữa, cái gì mà nền văn minh Trái Đất có thể xưng bá ngân hà và ở những tinh cầu khác chứ, thiểu năng!
Hoang dâm vô đạo cái giả thiết quái quỷ gì vậy!
Người ngoài hành tinh và con người cười hì hì với nhau, có khác gì con người cười hì hì với lũ dê cừu chứ?
Đây chính là nguyên nhân khiến hắn tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận