Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 446: Cam Tâm Tình Nguyện Nghe Mắng

‘Nút thắt cổ chai’ của những lý thuyết khoa học giống như một tấm màn cửa sổ.
Tấm màn này vô cùng bí mật, vừa có cứng cỏi lại vừa dễ vỡ.
Đột phá ‘nút thắt cổ chai’ chính là chọc thủng tấm màn này.
Nếu đi nhầm hướng thì đó là lưới thép gai dùng để đánh bắt cá voi, rất dai và sắc bén, chém đứt đầu người chết tại chỗ.
Sau khi chọc thủng nó, có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn bên trong.
Không phá được, tức là lang thang với đống chân lý ngoài cửa hết tháng này qua tháng nọ mà không biết rằng sự thật đã cận kề trong gang tấc.
Tuy nhiên, dù gì nhân loại cũng là một quần thể xã hội, khi số lượng người nắm giữ kiến thức tiên phong lớn đến một trình độ nhất định, thì những sự kiện có xác suất nhỏ sẽ trở thành tất yếu.
Ngay cả khi không có Trần Phong, thì trong vài thập kỷ tới, mọi người vẫn sẽ lần lượt đến trước cửa sổ, giữa sự lo lắng và tự tin, họ vươn ra móng tay của những suy nghĩ nảy nở giữa tia sáng trí tuệ, nhẹ nhàng xuyên qua màn cửa sổ, nghiêng người nhìn vào rồi tránh sang một bên trong sự ngây ngất, sau đó là vắt kiệt sức lực của cuộc đời mình để mở cánh cửa sắt nặng nề đến thế giới mới.
Trần Phong làm những điều này trước và sẽ làm nhiều hơn nữa trong tương lai.
Còn những hậu nhân kinh tài tuyệt diễm kia, các người hãy đi thử thách những đỉnh cao khó khăn hơn đi.
“Thật… thật sao?” Tiến sĩ Ilan dò hỏi.
Trần Phong hỏi ngược lại, “Không phải vậy thì còn thế nào?”
Cũng giống như Planck hồi đó, hắn đã làm việc trên giấy nháp và sổ ghi chép, viết ra những điều hoàn toàn lý thuyết trong đầu nhưng không một ai có thể bác bỏ chúng.
Bạn chống lại vật lý lượng tử sao?
Được, vậy bạn quay lại năm 1905, bác bỏ chuyển động của các hạt cơ bản đi.
Có giỏi thì làm đi rồi tôi sẽ quỳ xuống trước mặt bạn.
Lý thuyết dây cũng vậy.
Cho đến thế kỷ 21, một số công thức được viết trong sổ tay của Planck vào cuối thế kỷ 19 vẫn không thể chứng thực hay phản bác.
Không ai biết suy nghĩ của Planck đã bay đến đâu.
Khi nhân loại vừa mới đặt những bước đi đầu tiên thì lại có một số ít tư tưởng nghĩ rằng họ đã đi được nửa chặng đường.
Đặc điểm lớn nhất của nghiên cứu thuần lý thuyết là nó đòi hỏi điều kiện bên ngoài để chứng minh thực tế phải dẫn trước rất nhiều năm.
Trong quá trình tiến tới của nhân loại, luôn có hiện tượng, tâm trí đi trước và cơ thể từ từ theo sau từng bước.
Tất nhiên, những suy nghĩ thường đi chệch hướng, chẳng hạn như lý thuyết trái đất phẳng, thuyết địa tâm, lý thuyết về người được chọn, lý thuyết về sự sáng tạo của Chúa... những thứ này có độc tính sâu rộng.
Nhưng trong một thời đại rối ren và hỗn loạn cụ thể, những ý tưởng sai lầm này vẫn có thể dẫn dắt nhân loại tiến về phía trước.
Chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước, nền văn minh sẽ khám phá ra bản chất của sai lầm một lần nữa và sau đó từ từ quay trở lại, chuyển sang một con đường khác có khả năng đúng hơn, hoặc gần với đúng hơn.
Trần Phong là người đầu tiên đi trên con đường chính xác mà hắn đã biết, để lại những suy nghĩ đúng đắn, thắp sáng ngọn đuốc của nền văn minh và quay lại nói với những người phía sau rằng: các bạn cùng theo dõi nhé.
Nhìn thấy những học giả nổi tiếng thế giới này sửng sốt đến không nói nên lời, Trần Phong chắp tay ra sau cười rất hòa nhã, lộ ra thần thái thoát tục phi thường.
Mặc dù hắn đã sớm dự liệu nhưng "sự thật" được thốt ra từ chính miệng hắn vẫn quá mức kinh người.
Hắn không mang theo chút khiêm tốn và khách sáo nào.
Cảm xúc khiến tiềm thức của một số người muốn bác bỏ, cho rằng điều này là không thể nhưng lý trí nói với họ rằng điều này hầu hết là sự thật.
Tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra rằng Trần Phong không nói dối.
Nửa đầu thế kỷ 20, khoa học lý thuyết của nhân loại bùng nổ.
Tesla, Planck, Einstein, Fermi, Dirac, Dương Chấn Ninh và những người khác có một sự bùng nổ lớn về trí tuệ, nhanh chóng đưa giới hạn tối đa của công nghệ nhân loại lên mức lượng tử.
Rồi sau gần một trăm năm trì trệ, cuối cùng thì nhân loại dường như đang nghênh đón người châm lửa bó đuốc tiếp theo của khoa học lý thuyết.
Không chỉ khiến người ta cảm khái đến rơi nước mắt mà còn phải đối mặt với một thực tế.
Hắn là người Trung Quốc.
Điều này hơi khó chịu.
Nó khiến họ rất không quen nhưng lại không thể làm gì.
Kỳ thực không ai biết, Trần Phong đang mắng chính mình trong lòng.
Hắn vẫn chưa đủ bành trướng đến mức thoải mái so sánh mình với những người nâng đuốc khác.
Planck và những người khác đã viết ghi chú, sử dụng tài năng và trí tuệ của chính họ.
Thân là một học giả xuyên không khốn nạn đích thực, Trần Phong đã "mượn" ánh hào quang của vô số con cháu rồi mặc lên người mình.
Hắn cũng muốn trở thành một người lương thiện và sống bằng phẳng hơn một chút nhưng hắn hết cách rồi, thực tế không cho phép.
Thời đại cần hắn làm như vậy.
Hắn không thể mượn tay kẻ khác trong chuyện này, vì vậy dù có là bản sao đi chăng nữa hắn chỉ cần nhắm mắt mà đi.
Kẻ trộm mãi là kẻ trộm, chỉ cần bản thân không thẹn với lương tâm làm được rồi.
Trộm gà trộm chó thì đáng đánh chết, trộm quốc gia thì làm vương làm hầu.
Trần Phong không biết mình đi ăn cắp thời đại vũ trụ trong nền văn minh nhân loại xuyên thời không thì được tính là cái gì.
Khi cảm xúc của mọi người hồi phục sau cú sốc, Laursen tiến lên trước xin lỗi.
Anh ta xoa xoa quầng thâm dưới mắt rồi hơi cúi người, "Trần tiên sinh, tôi muốn giải thích chuyện xảy ra ngày hôm qua. Lúc đó anh đi quá nhanh, chúng ta đều chưa kịp nói rõ."
Trần Phong nhếch miệng cười, "Cái gì? Lỗi của tôi?"
Ilan bên cạnh xua tay liên tục, "Không, không, trách chúng tôi nói quá chậm. Tuy nhiên, chúng tôi đã hoàn thành thủ tục từ chức của tiến sĩ Lại n với tốc độ nhanh nhất và nó đã được công khai trên trang web chính thức của học viện và viện nghiên cứu, đồng thời cũng đã được tiến hành chuyển giao hồ sơ qua viện nghiên cứu Tinh Phong."
Trần Phong lắc đầu, "Trực tiếp xử lý nghỉ việc? Không thích hợp. Bán đứt hợp đồng thì phải bồi thường bao nhiêu? Một xu tôi cũng không thiếu các anh."
Laursen và những người khác thể hiện rằng không thể nhận số tiền này.
Từ chối qua lại một hồi nhưng vẫn không lay chuyển được Trần Phong.
Hắn gọi điện cho Mạnh Hiểu Chu và yêu cầu Mạnh Hiểu Chu, người vừa đến đây để thành lập chi nhánh Los Angeles, chuyển 200.000 đô la vào tài khoản chính thức của viện Linton.
Lúc này, những nhân tài khác dần dần hiểu được tại sao những người ở viện Linton lại lập tức đến sân bay vào hôm nay.
Đắc tội với người ta sao?
Đám người Laursen hai mặt nhìn nhau.
Vì Trần Phong không nhận lòng tốt của họ, nên có vẻ như hắn vẫn chưa nguôi giận, việc đã đến nước này, dường như không còn cách làm nào là tốt nữa.
Lần này thật sự đã đắc tội chết với người ta, nước đổ khó hốt.
Quên đi, tạm hài lòng với hai bộ “Phỏng Đoán” mà hắn đã đưa ra trước, mọi chuyện sau này hãy nói tiếp.
Nếu hôm nay hắn muốn tiếp tục chửi thề như hôm qua, vậy thì cứ đón lấy.
Nếu sau khi mắng người có thể khiến hắn thoải mái hơn, vậy thì cứ đàng hoàng để hắn mắng.
Laursen và những người khác đã chuẩn bị xong tâm lý bị mắng, trong khi những người còn lại thì hối hận không thôi.
Bị hãm hại rồi.
Không ngờ viện Linton lại yêu cầu hợp đồng của Lại n, đúng là chính mình chui đầu vào rọ mà.
Nếu không, thì lúc đầu nó chỉ là một rắc rối nhỏ đối với viện Linton và sau này mọi người vẫn có thể nói về nó với nhau.
Bây giờ thì hay rồi, rắc rối thật rồi.
Thật đáng buồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận