Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 164: Quân Đội Yêu Cầu Trò Chuyện

"Chiếc chiến hạm Tinh Không thời đó đâu có được trang bị tấm chắn trường lực kiểu mới như giờ. Hiện tại, cường độ của tấm chắn trường lực này đã gấp 22 lần so với thời đó rồi. Năng lượng dự trữ của chúng ta cũng đã gấp 20 lần! Làm sao anh biết là nhất định sẽ thất bại?!"
Cuộc tranh luận trước đó do Lâm Bố "tỉnh lại" mà tạm ngừng, giờ lại bộc phát.
"Này mọi người, cho tôi chút mặt mũi đi, yên lặng một chút, tôi có lời phải nói." Lâm Bố lại lên tiếng.
Nhưng vẫn không có ai để ý đến anh ta, Trần Phong vẫn đang dùng lý lẽ để biện luận với đám người phái lưu vong.
"Các anh đừng ồn ào nữa! Bây giờ tôi chỉ còn mỗi gương mặt này, vậy mà các anh không cho tôi mặt mũi sao?"
Lâm Bố thật sự tức giận rồi. Anh ta lại nói lại lần nữa, nhẽ ra giọng điện tử thì sẽ không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lúc này lại mang mác cảm giác tức giận.
Lần này rốt cuộc mọi người cũng dừng lại.
Lâm Bố khuyên đám người Trần Phong rời khỏi khoang y tế, chỉ lưu lại vài vị lãnh đạo cấp cao của phái lưu vong.
Hắn nói thế này: "Trần Phong, tôi tuyệt đối tin tưởng anh. Tôi muốn nói chuyện với bọn họ."
Trở lại buồng chỉ huy, đám người Trần Phong cũng chẳng có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.
Chiến hạm Thái Không sắp rời khỏi tầng khí quyển.
Ở vòng ngoài tầng khí quyển, mơ hồ có thể nhìn thấy con quái vật khổng lồ đang tập trung bên trong vũ trụ.
Thứ to lớn này chính là mẫu hạm.
Bên cạnh mẫu hạm, là vô số chiến hạm Tinh Không cỡ trung và cỡ nhỏ.
Mẫu hạm mới là chủ chiến lực của nhân loại.
"Báo cáo! Quân đội yêu cầu trò chuyện!"
Nhân viên truyền tin lớn tiếng nói.
Lúc này, cấp lãnh đạo của phái lưu vong đều đang ở bên cạnh Lâm Bố, Trần Phong và Đường Thiên Tâm quả quyết vượt qua chức phận: "Tiếp nhận trò chuyện."
Màn sáng phía trước buồng chỉ huy lóe lên, hiện lên một gương mặt trung niên.
"Chào Trần Phong. Chúng ta nói chuyện một chút."
Trần Phong mặt không cảm xúc: "Nói ngắn gọn!"
"Tôi tin là cậu cũng đã rõ ràng, ý nghĩa hành vi của phái lưu vong không lớn, tỷ lệ còn sống tỷ không cao. Chúng tôi cũng không để ý chuyện sống chết của bọn họ, nhưng cậu, Đường Thiên Tâm và u Thanh Lam đều là nhân tài trọng yếu mà quân đội tiêu hao một lượng tài nguyên khổng lồ mới đào tạo ra được. Lúc trước, chúng ta có lẽ là có chút hiểu lầm, nhưng chỉ cần mọi người đều có chung một mục tiêu, thì mọi hiểu lầm đều có thể hóa giải.
Chúng tôi hy vọng các cậu thận trọng cân nhắc, trở về quân đội. Các cậu đều là nhân tài đỉnh cấp, mỗi một người đều đóng một vai trò rất quan trọng. Chúng tôi cần các cậu, nhân loại cũng cần các cậu."
Trần Phong cảm thấy những lời này rất châm chọc.
Khi những người này quyết định giết Đường Thiên Tâm, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện nhân loại cần cô nàng?
Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, câu nói cũ không cần phải nhắc lại nữa.
Hắn chỉ quả quyết cự tuyệt: "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
"Vậy rốt cuộc cậu có dự định gì?"
Trần Phong đáp: "Tôi dự định cùng phái lưu vong lao ra khỏi Thái Dương Hệ. Đúng như các anh từng nói, cơ hội sống sót của chúng tôi không lớn. Cho nên đối với các anh, tôi cũng mang đến uy hiếp gì. Chi bằng, chúng ta từ biệt từ đây, quên đi quá khứ, ai đi đường nấy?"
Đối diện yên lặng 10 giây.
"Được rồi, chỉ cần các cậu không có bất kỳ hành động không an phận nào, chúng tôi sẽ mặc kệ các cậu."
Lời vừa dứt, tín hiệu truyền tin cũng bị ngắt.
Những chiến hạm tập trung bên ngoài tầng khí quyển lùi lại, tản ra, nhường đường cho chiếc chiến hạm Tinh Không khổng lồ này.
Trần Phong vung tay lên, nhắm thẳng vào vũ trụ, định phân phó người điều khiển dùng gia tốc max để lao ra.
"Khoan đã!" Đường Thiên Tâm chợt đưa tay ngăn lại, không đợi Trần Phong hỏi cô nàng xảy ra chuyện gì, cô nàng liền ra lệnh trước: "Lập tức chuyển hướng chín mươi độ! Tuyệt đối không thể lao ra tầng khí quyển! Hạ thấp độ cao! Tuần hành trong tầng bình lưu!"
Người điều khiển không phản ứng kịp, còn dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn về phía Trần Phong.
Trần Phong không chút do dự nói: "Nhìn tôi làm gì? Nghe cô ấy đấy!"
Vài tên điều khiển vội vàng điều chỉnh tham số.
Gần trăm động cơ mặt bên của chiến hạm Tinh Không cấp tốc châm lửa, phun ra lửa phản lực đỏ rực.
Chiến hạm Tinh Không khổng lồ cọt kẹt một tiếng, không ngừng nghiêng xuống, từ dựng đứng vuông góc biến thành song song với mặt đất.
Một chiếc chiến hạm Tinh Không khổng lồ như thế, mỗi lần chuyển hướng khẩn cấp chính là một lần vô cùng tốn sức.
Huống chi, lúc này nó vẫn chưa thoát khỏi phạm vi của lực hút Trái Đất, đột nhiên chuyển hướng như thế khiến nó phải lảo đảo.
Ước chừng 1 phút trôi qua, mọi người mới có thể ổn định lại.
Trần Phong dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đường Thiên Tâm.
Hắn cần một lời giải thích.
"Thông thường, mỗi khi ủy ban điều hành ra quyết sách đều rất nhanh. Nhưng vừa rồi bọn họ đợi ròng rã 10 giây mới nói mặc kệ chúng ta. Hơn nữa, những chiến hạm kia vẫn chưa quay đầu, mà luôn duy trì hướng ban đầu để điều động ngược. Cho nên tôi cho rằng, ủy ban điều hành và cả quân đội đều đang đánh lừa chúng ta! Chỉ cần chúng ta lao ra tầng khí quyển, bọn họ sẽ không chút do dự phá hủy chúng ta!"
Trần Phong nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Suýt nữa thì bất cẩn rồi.
Thời đại này không áp dụng quan niệm đạo đức truyền thống.
Quân đội nói dối cũng là chuyện đương nhiên.
"Trước mắt cứ duy trì trạng thái tuần hành, không thể cho bọn họ thừa cơ lợi dụng, để tôi nghĩ biện pháp." Trần Phong phân phó nói.
Cửa khoang y tế lại mở ra, người của phái lưu vong nối đuôi nhau ra ngoài.
Bọn họ đều biết rõ tình huống vừa mới phát sinh.
Trần Phong vốn cho rằng bọn họ sẽ chỉ trích hắn, thậm chí sẽ đuổi bọn hắn xuống, nhưng không ngờ bọn họ chẳng kêu ca cái gì nữa cả, đồng ý phối hợp với hắn.
Đây hẳn là kết quả sau cuộc trò chuyện với Lâm Bố, không biết anh ta đã làm gì mà có thể thuyết phục được mấy người này.
Lúc này, tình huống lâm vào bế tắc.
Tiếp tục lưu lại Trái Đất chờ đến kỳ hạn hai tháng sau?
Vậy những nỗ lực trước giờ xem như công cốc à?
Hay là cứ lao ra?
Trần Phong không thể tin rằng chiến hạm khổng lồ này có thể thoát khỏi mẫu hạm và sự phong tỏa của cả ngàn cơ pháo của trạm không gian được.
Vậy thì chỉ có cách là đàm phán mà thôi.
Nhưng cuộc đàm phán vừa rồi còn mới bị lừa một trận, vậy cuộc tiếp theo phải đàm phán kiểu gì đây, Trần Phong cũng chẳng tín nhiệm quân đội cho mấy.
"Nhất định phải nghĩ biện pháp để cho bọn họ không dám nã pháo với chúng ta." Trần Phong hỏi đám người của phái lưu vong: "Các anh có nắm nhược điểm gì của bọn họ không?"
Tất cả mọi người đều rối rít lắc đầu.
Trần Phong lại hỏi: "Vậy, một mình tôi tập kích trạm không gian? Chế phục bọn họ nhỉ?"
u Thanh Lam quả quyết bác bỏ: "Trạm không gian ghê gớm hơn những thứ trên Trái Đất nhiều, lực lượng phòng thủ không thể so bì đẳng cấp được, anh sẽ không thể tới gần nó được đâu."
"Vậy chẳng lẽ không còn cách nào?" Trần Phong cảm thấy hết đường xoay xở.
Đường Thiên Tâm đột nhiên chuyển ánh mắt về hướng người lãnh đạo của phái lưu vong, hỏi: "Nghe nói năm đó, vị hiệu trưởng đã tạo dựng nên phái lưu vong có sở hữu một phần nhật ký viết tay của tiến sĩ Sergey, chuyện này có thật không?"
Đám người phái lưu vong gật đầu: "Chuyện này là thật."
"Nhật ký đang ở đâu? Bên trong có nhắc tới quả bom Quark nằm trong lõi Trái Đất không?" Đường Thiên Tâm cân nhắc: "Ai cũng biết, vì phòng ngừa người nối nghiệp ông ta bịt kín con đường ngoi lên của tầng đáy xã hội, mà tiến sĩ Sergey đã cài đặt cơ chế phát nổ bom. Chúng ta đều biết cánh cửa của cơ chế này giấu trong thuật toán của AI trung ương của tầng đáy, chỉ cần thỏa mãn điều kiện thì sẽ bị kích hoạt. Nhưng tôi muốn hỏi, ngoại trừ cách này ra, có phải vẫn còn cách kích hoạt quả bom thứ hai không?"
Người của phái lưu vong yên lặng rất lâu.
Cuối cùng, một người thấp giọng thừa nhận: "Có."
Đường Thiên Tâm cong cong khóe môi: "Quả nhiên! Đây mới là phong cách hành sự của tiến sĩ Sergey chứ! Nếu ông ta đã sớm nhận định rằng nhân loại cơ hồ không thể chiến thắng, lại còn giấu bom, thì không thể nào chỉ dùng nó để uy hiếp nhân loại Trái Đất được! Nhất định ông ta đã cân nhắc đến việc sau khi chiến bại, nếu như hy vọng của nhân loại bị cắt đứt, chắc chắn kẻ xâm lăng cũng không thể để lại người còn sống, vậy thì, chúng ta chỉ cần nổ tung tinh cầu của chính mình mà thôi! Chẳng phải kẻ xâm lăng khát khao có được Trái Đất sao? Vậy thì nổ tung nó! Dù rằng đây là đường cùng, dù chỉ là tốn công vô ích, vì không thể cứu vãn nhân loại, nhưng chí ít, cũng đánh đổ âm mưu của kẻ xâm lăng!"
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Phân tích của cô có vẻ rất đúng, thế nhưng..."
Đường Thiên Tâm đột nhiên lắc đầu: "Không có 'thế nhưng' gì cả! Nhất định là chính xác! Tôi dám đánh cược, trong toàn quân đội này, tôi là người nghiên cứu về tiến sĩ Sergey chuyên sâu nhất đấy! Bởi vì hắn là người đầu tiên vốn dĩ không thích cờ vây, nhưng sau đó lại trở thành kẻ cuồng cờ vây!"
Thủ lĩnh của phái lưu vong gật đầu: "Hoàn toàn chính xác. Cách kích hoạt nổ thứ hai có ghi bên trong nhật ký. Quyển nhật ký này được cất giữ trong căn phòng kia, đóng kín trong một chiếc rương có mật mã. Nếu như nhập mật mã sai, rương sẽ nổ, vì bên trong có một quả bom nhiệt hạch mini."
Bọn họ lấy rương mật mã ra, Trần Phong hỏi mật mã.
"Nhà thám hiểm của chúng tôi, cách mỗi vài chục năm sẽ tuyển chọn một người ưu tú nhất, có ý chí kiên định nhất để thừa kế quyển nhật ký, người thừa kế của thế hệ này là Lâm Bố."
Trần Phong nhất thời không nói nên lời: "Thật ra, Lâm Bố mới là lãnh đạo tối cao của các anh?"
"Theo một ý nghĩa nào đó, chính xác là vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận