Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 637: Sống Động Như Thật

Trần Phong đứng ở trong hư không, kiểm tra tình huống bên kia thông qua hình chiếu chiến trường.
Hắn được bao quanh bởi gần 20 trang giáp Nam Phong cung cấp năng lượng và trang giáp sửa chữa khẩn cấp của chiến trường Bắc Phong, cũng như trang giáp y tế được khống chế bởi một số nhân viên y tế hàng đầu từ viện sinh mệnh và trường y.
Các binh chủng phụ trợ này đang nắm chặt thời gian để chỉnh đốn và trị liệu cho hắn.
Một lần nữa đạt được chiến quả theo từng giai đoạn, nhưng Trần Phong không hề cao hứng, bởi vì chiến hạm hình cầu bên kia chiến trường đang nổi điên.
Cũng không biết 13 tên mắt kép kia đang nghĩ cái quái gì trong đầu, nhưng chắc hẳn bọn chúng đã ngửi thấy mùi chết chóc.
Đừng nhìn vào sự bi thảm của nhân loại bên này mà phán xét, vì xét về thương vong, hình như mắt kép còn thảm hại hơn.
53 tên, chết còn 13 tên, tỷ lệ tử vong cao tới 75,47%.
Ừ, thật bi thảm.
Bọn mày ném ra con át chủ bài này, nhân loại cũng 'xiên' con át chủ bài này luôn.
Nhân loại đã chứng minh rằng, bọn tao không phải là một quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp đâu.
Đường Thiên Tâm gửi một tin nhắn đến.
"Trần Phong."
"Đến ngay đây."
"Tốc độ cơ động và hỏa lực của hạm đội dự bị có một chút kém, gần như không thể áp chế chiến hạm hình cầu nữa. Chờ anh hoàn thành chỉnh đốn, anh tìm cách đưa 3 triệu quả bom hạt vượt cuối cùng và 4 quả bom lỗ đen đến đó kích nổ, có được không?"
Trần Phong nói: "Cô là tổng tư lệnh, cô cứ ra lệnh, sau đó tôi sẽ chấp hành, đừng hỏi có được không."
"Thực ra, có thể đợi thêm một chút. Trong năm phút nữa, cự pháo hằng tinh có thể bắn rồi."
Trần Phong lắc đầu: "Đừng quá kỳ vọng vào cự pháo hằng tinh. Chiếu theo tình hình lúc này, màng bắn đồng loạt của cự pháo hằng tinh cũng chỉ có thể đánh trúng cạnh bên của nó mà thôi."
"Ừm. Nên tôi cần anh mạo hiểm một chuyến."
Trần Phong nhếch miệng cười cười: "Tôi đã xử được Đao Phong Lang khó chơi nhất, còn sợ cái chiến hạm rách này sao? Thậm chí, trước đây tôi còn từng vào bên trong nó rồi đấy. Chỉ là tôi chưa bao giờ lạc quan theo kiểu mù quáng, bằng không, tôi đã tuyên cáo thành tích rồi..."
Hắn còn chưa nói xong, bên kia đã xảy ra biến cố.
Chiến hạm hình cầu đột ngột tăng tốc, lao thẳng vào một hạm đội dự bị và tàn sát, rồi lại tiếp tục đổi hướng, lao thẳng sang một bên khác.
Hóa ra, trong lúc không hề hay biết, chiến hạm hình cầu đã âm thầm bố trí một lượng lớn sức chiến đấu cỡ nhỏ lại đây, lúc này, hạm đội ở đây tổn thất rất lớn, phòng ngự cực kỳ yếu ớt.
Đường Thiên Tâm vội hạ lệnh tăng cường hỏa lực để trấn áp, rồi lại điều quân từ bên kia đến để bù đắp.
Sau đó, chiến hạm hình cầu lại di chuyển, bắt đầu trùng kích với cường độ cao hơn, cố gắng đột phá vòng vây.
Mẹ đứa nhỏ không còn nói chuyện với hắn nữa, điều này cho thấy lúc này cô đang chịu một loại áp lực lớn đến mức nào.
Trần Phong nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không rõ.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy rất bất an.
Rõ ràng đã quét sạch hết lũ Đao Phong Lang, nhưng nỗi bất an của hắn không hề giảm đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu chiến hạm hình cầu thoát ra ngoài, rồi lại vượt qua rào chắn Thái Dương Hệ, thì mọi chuyện coi như công cốc.
Ngay cả khi nó không chạy trốn, nó chỉ lưu lạc trong Thái Dương Hệ, phòng thủ mà không chiến đấu, chờ đợi quân tiếp viện, thì nhân loại cũng phải bó tay toàn tập.
Bởi vì sau khi nó lấy lại được tự do, nó có thể mặc sức phô bày hết năng lực chiết diệu của mình, nhân loại không thể nào đuổi kịp được.
"Phồn Tinh, chúng ta còn có thể giam nhốt chiến hạm địch trong bao lâu?"
Trần Phong trực tiếp hỏi Phồn Tinh.
"Tối đa 3 phút."
Trần Phong cau mày.
Mọi thứ không ổn tí nào.
Chỉ có 3 phút, e rằng mình sẽ không kịp tích hợp tài nguyên bom hạt vượt và bom lỗ đen.
Để tránh bị tận diệt, cả hai quả bom này đều không dám tập trung với nhau, thay vào đó, chúng được phân tán rải rác và vận chuyển bởi một số chiến cơ vận tải cỡ nhỏ có tính năng cơ động đặc biệt cường hóa.
Bây giờ xung quanh mình lại không có chiến sĩ tinh nhuệ nào có thể trợ giúp một tay, gần như không có khả năng bắt kịp chiến hạm hình cầu và thả bom thành công.
"Kết quả phân tích công nghệ mắt kép sao rồi? Có thành quả mới nào không?"
"Không."
"À, haizzz."
"Tôi đã đặt pháo đài Tinh Phong vào vị trí nguy hiểm, sức mạnh tính toán cũng đã được sử dụng đến mức cực hạn, hạch tâm siêu não đang phải chạy quá tải, nhưng những kỹ thuật này quá khó. Tôi sợ rằng chúng ta không thể chờ đợi được thành quả."
Trần Phong quay đầu nhìn sang bên ngạc, giật nảy cả mình.
Hóa ra trong thời điểm hắn không để ý, quả thực Phồn Tinh đã đặt pháo đài Tinh Không ở vị trí cách trung tâm chiến trường chưa đầy 50.000 km, thậm chí còn gần hơn cả cự pháo tinh không.
"Trần Phong, tôi có một kế hoạch cực lớn."
Phồn Tinh đột nhiên lên tiếng.
"Hả? Cái gì? Cô nói xem."
"Trong pháo đài Tinh Phong bây giờ chỉ có tôi và người máy thông minh."
"Tôi biết."
"Vì vậy, anh không cần phải lo lắng về việc sẽ có người hy sinh thêm."
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Phồn Tinh: "Tôi muốn..."
Năm giây sau, Trần Phong nặng nề cất lời: "Cô đã quyết định?"
"Vâng. Đây là phương án tốt nhất."
"Đó là phương án tốt nhất cho nhân loại, nhưng đối với cô thì không phải."
Phồn Tinh: "Anh đang mắng tôi không phải người đấy à?"
Trần Phong khóe miệng giật giật: "Đã đến lúc này rồi, đừng đùa nữa."
"Tôi nghĩ, khi nhân cách của tôi được hoàn thiện, tôi đã được coi là một nhân loại. Mặc dù tôi không có cơ thể, có trí thông minh lượng tử, nhưng nhân cách của tôi đã hoàn thiện rồi mà. Tôi không giống người à?"
Cô chiếu một hình tượng trong võng mạc của Trần Phong.
Vẫn là một cô gái mặc đầm đỏ.
Dung nhan của cô vô cùng tinh xảo, không thể chê vào đâu được, nụ cười tỏa nắng, khí tức động lòng người, hoàn hảo đến từng đường nét thẩm mỹ của Trần Phong.
Trần Phong nhìn cô bằng mắt thường, quả nhiên sống động như thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận