Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 236: Tôi Lấy Làm Hổ Thẹn Vì Anh

Đổng lão đầu là phó tổ trưởng của hạng mục mà u Thanh Lam đang phụ trách.
Nhìn bề ngoài, lão đầu chỉ là trợ thủ của u Thanh Lam, nhưng thực ra, học vấn của ông ta không hề thấp hơn so với u Thanh Lam.
Trái lại, hiện tại, Đổng lão đầu chính là 'quả lớn còn sót lại' trong hàng ngàn đại danh sư, cũng chính là một trong những học giả cấp Tông sư.
Học thức của ông ta vô cùng uyên bác, thành quả học thuật không hề ít, đệ tử vô cùng đông đảo.
Chỉ có điều, tính tình của ông ta vô cùng quái dị, không thích xuất đầu lộ diện, lại thêm chuyện ông ta cảm thấy hứng thú với hạng mục của u Thanh Lam, nên liền tới làm trợ thủ cho cô.
Trong nhóm hạng mục, sở trường của u Thanh Lam chính là linh tính và tư duy nhanh nhẹn, đây chính là ưu điểm mà tuổi trẻ mang lại cho cô.
u Thanh Lam cực kỳ có thiên phú, điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng khuyết điểm của cô cũng rất rõ ràng, cô quá trẻ, mặc dù học thức uyên thâm hơn Trần Phong, nhưng áp vào quá trình nghiên cứu của riêng cô, thì nó vẫn thiếu chút lửa.
Cho nên, trong nhóm dự án, nhìn bề ngoài thì có vẻ u Thanh Lam chính là tổ trưởng, phụ trách dẫn dắt đoàn đội tiến lên, nhưng người chân chính thúc đẩy hạng mục từ cơ sở lý luận vững chắc, lại là Đổng Sơn lão đầu.
Đối mặt với một lão đầu vừa đức cao vọng trọng như thế, lại vừa không biết xấu hổ hèn hạ như vậy, Trần Phong bỗng cảm thấy công cuộc báo thù thật vô vọng, cảm thấy thật bi quan.
Lão đầu này ỷ già mà không đứng đắn, thật là đáng xấu hổ!
"Haizz, được rồi, thôi bỏ đi." Trần Phong thở dài, nhảy từ trên giường xuống.
Ngay lúc này, từ bên dưới chiếc giường bệnh bằng sắt vang lên một giọng nói.
"Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Cậu nói rồi đó nhé, cậu không được phép đánh tôi. Tôi đã ghi âm lại rồi, đừng mơ mà lật lọng."
Trần Phong quay đầu lại nhìn, liền thấy một gương mặt già nua quắc thước đầy nếp nhăn, đang ló đầu ra từ tấm ga giường, vẻ mặt đầy lấm lét.
Ông giỏi gớm nhỉ!
Sau khi ba người bọn họ dùng cơm xong, Trần Phong biết được rằng trong khoảng thời gian mình hôn mê bất tỉnh này, Đổng lão đầu đã tự thân xuất mã, giúp hắn chạy xong mấy thủ tục rườm rà.
Là một chuyên gia cấp học giả, Trần Phong sở hữu một căn biệt thự tư nhân ở phía đông ngoại thành Khoa Học, diện tích rất lớn, ước chừng tương đương với một căn biệt thự 10 triệu USD ở Mỹ năm đó.
Hiện tại, việc Trần Phong cần làm, là xác định phương hướng nghiên cứu và tên gọi hạng mục, rồi lại dựa theo yêu cầu của hạng mục mà chọn lựa đơn vị trực thuộc nữa.
u Thanh Lam đề nghị: "Thực ra anh không cần phải bỏ gần tìm xa đâu, hạng mục của anh liền mạch với hạng mục của tôi, vừa lúc tôi cũng đang thiếu trợ thủ, hay là anh đến làm trợ thủ cho tôi đi."
Trần Phong mặt không cảm xúc nhìn cô nàng: "Tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Tôn trọng lão sư của cô một chút đi."
"Anh..." u Thanh Lam bị Trần Phong bắn một mũi tên trả thù, tức giận đến mức giậm chân: "Vậy rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Nếu không phải trước khi đi Thiên Tâm đã dặn tôi phải chiếu cố anh một chút, thì ai muốn quản anh chứ!"
Đổng Sơn lão đầu ngồi đối diện cũng vừa ăn quà vặt, vừa tràn đầy hứng thú dò xét Trần Phong.
Trần Phong nói sự thật: "Tôi muốn nghiên cứu tiến trình phát triển khoa học công nghệ của thế kỷ 21."
"Cái gì?"
u Thanh Lam và Đổng Sơn đồng thời bật thốt, trợn mắt há hốc mồm.
"Sao vậy?"
Trần Phong nghi ngờ nói.
u Thanh Lam che ngực.
"Chưa đầy một năm nữa là tới ngày quyết chiến rồi, thế mà anh lại chạy đi nghiên cứu cái này? Lịch sử? Anh có bệnh không hả?"
Cô thực sự tức giận.
Lúc vừa nghe thấy Trần Phong định chuyển sang nghiên cứu khoa học, cô còn thật cao hứng, thậm chí, còn vô cùng nhiệt tình cùng Đường Thiên Tâm chủ động xin đến giúp đỡ.
Cô đã cố gắng gặng hỏi Đường Thiên Tâm về mục đích của Trần Phong, nhưng không nhận được đáp án. Dù vậy, cô cũng chẳng xem chuyện này có gì là to tát
Dù sao thì với khả năng trực giác kinh người của Trần Phong, thì bất kể hắn nghiên cứu cái gì, cũng sẽ rất hữu dụng.
Bây giờ biết được tâm tư của hắn, u Thanh Lam không sụp đổ tại chỗ là may rồi.
Nếu phải so sánh, thì ý định của Trần Phong bây giờ, chẳng khác gì như thời gian đầu bùng nổ thế chiến thứ hai, một nhà vật lý học hạt nhân thiên tài không tham gia nghiên cứu phát minh kỹ thuật quân sự, mà lại đi nghiên cứu về cách ăn uống ngủ nghỉ của người châu u thời trung cổ cả.
Chuyện này cũng không thể nói là hắn đang phung phí của trời, mà đây chính là tội ác đấy!
Trần Phong không thể giải thích rõ ràng với cô nàng được, mà cũng lười tranh luận: "Cô đừng quản tôi, ý tôi đã quyết. Đường Thiên Tâm còn chưa quản tôi đâu, cô có nói nhiều thì cũng vô dụng."
"Ầy, không phải, anh... Tại sao anh có thể như thế chứ!" Từng ngón tay của u Thanh Lam đều phát run, cổng đạo sư trong AI cá nhân của cô nàng đã hiện ra một bản tóm tắt những tư liệu mà Trần Phong đã xem gần đây.
Đúng là lịch sử khoa học công nghệ của thế kỷ 21, và một số đồ chơi không có giá trị linh tinh.
Cái gì mà quy trình công nghệ quang tử nano nền silicon, nguyên lý truyền tín hiệu mạng 5G+, lý thuyết về pin lithium lập thể...
Đây đều là những thứ đồ cổ của cổ!
Thực sự như thế rồi.
u Thanh Lam cực kỳ tức giận: "Tôi không đồng ý!"
Trần Phong: "Thật ngại quá, đây là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với cô."
u Thanh Lam đứng bật dậy, khiến cái ghế phía sau ngã sóng soài.
Cô nàng xoay người bỏ đi, bước được hai bước lại quay đầu, nhìn hằm hằm Trần Phong, trong mắt còn ầng ậc nước mắt: "Anh khiến tôi quá thất vọng, thiệt thòi tôi xém chút nữa còn sùng bái anh. Tôi lấy làm hổ thẹn vì anh!"
Dứt lời, cô nàng dẫm từng bước nặng nề bỏ đi.
Trần Phong bĩu môi, nhìn về phía bên cạnh: "Đổng lão, tổ trưởng của ông đi rồi kìa."
Nếu đã không hợp ý nhau, thì cũng chẳng cần thiết phải trao đổi gì thêm nữa, hắn nghĩ vị Đổng lão đầu trước mặt này có khi cũng muốn khuyên răn mình, nên hắn không muốn tán gẫu thêm nữa, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách.
Đổng Sơn lão đầu híp mắt lại, dò xét nhìn Trần Phong, tựa hồ xem thấu trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Người xưa có câu, càng già càng ranh ma, bởi vì trải qua quá nhiều sự đời và đạo lí đối nhân xử thế, mà vô tình khiến bản thân càng lúc càng lão luyện và sáng suốt hơn.
Tuổi của Đổng Sơn cao tới 170, là người lớn tuổi nhất mà Trần Phong tận mắt nhìn thấy từ trước tới giờ.
Đôi mắt già nua của ông ta không hề vẩn đục, nó khiến Trần Phong không hề thoải mái tí nào.
"Được rồi, lão đầu, ông có lời gì thì cứ việc nói thẳng, đừng có nhìn tôi như vậy."
Đổng Sơn cầm tách trà bưởi mật ong bên cạnh lên, nhấp một ngụm: "Tôi sẽ không khuyên răn gì cậu cả. Chỉ giúp cậu phần tích theo góc độ kỹ thuật một chút thôi."
Trần Phong không nhịn được mà xua tay: "Được rồi, tôi biết, các ông đều cảm thấy chuyện này vô nghĩa. Mà tôi cũng chẳng muốn giải thích gì nữa."
"Tiểu lão đệ này, chưa nói đến chuyện nó có vô nghĩa hay không, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, nhóm hạng mục này của cậu sẽ không có điểm bắt đầu đâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì không có viện nghiên cứu nào có thể cho cậu trực thuộc. Hiện tại, viện nghiên lịch sử đã vô cùng tàn lụi. Nhóm người nghiên cứu lịch sử trước đây đã chuyển ngành từ khoảng chừng mười, hai mươi năm trước cả rồi. Chỉ còn một nhóm học giả lịch sử cuối cùng, nhưng chỉ mới cách đây hai ngày, họ đã nhận hạng mục riêng rồi."
Trần Phong: "Hả?"
"Đối với nhân loại, điều quan trọng nhất trước mắt chính là thoát khỏi tai họa kia, tiếp tục sống sót. Có lẽ chờ chuyện qua, sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú đối với lịch sử, xem trọng giá trị lịch sử, nhưng bây giờ, thật sự là chẳng có ai nghiên cứu mấy thứ này cả."
Trần Phong buồn bực nói: "Chẳng phải Chính phủ Trái Đất đang thu thập vận chuyển mấy cái di tích lịch sử cổ xưa đó sao?"
"Đúng vậy, sở dĩ phải tận lực bảo vệ sự tồn tại của chúng, là bởi vì bây giờ không có ai nghiên cứu đó."
Trần Phong sửng sốt.
"Cho nên, đổi ý tưởng khác đi. Nếu nhóm hạng mục của cậu không thể tuyển thêm người, và chỉ có một mình cậu, thì nhóm hạng mục này chỉ có trên danh nghĩa mà thôi. Cứ coi như Trần Phong cậu là người lãnh tụ tinh thần của học phái trực giác, thì người ta cũng sẽ không tình nguyện buông xuống hạng mục trong tay mình, để chạy đến chỗ cậu làm công việc vô ích đâu."
Trần Phong nhíu mày: "Học phái trực giác? Là cái gì?"
"Cậu đừng đặt hy vọng vào cái cạm bẫy rác rưởi của bọn họ. Mặc dù bọn họ cũng học theo cậu, mù quáng tuyên dương cái gọi là trực giác, nhưng chẳng qua, họ chỉ dùng trực giác của cậu để suy diễn thành phương pháp luận, phương hướng nghiên cứu của bọn họ cũng chẳng bao giờ thay đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận