Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 279: Thoạt Nhìn Có Chút Trang Bức

"Tôi không cảm thấy cô lập dị tí nào, tôi hiểu suy nghĩ của cô. Trên thế giới này, có hàng ngàn hàng vạn người, ai nấy đều có quyền tự do lựa chọn loại người mà chính mình muốn trở thành." Trần Phong đứng lên: "Tóm lại, rất cảm ơn cô vì đã giúp tôi một cái ân tình lớn như vậy."
Lộ Vy xoa xoa mắt, điều chỉnh lại tâm tình: "Đều là bạn tốt của nhau cả, không cần phải khách sáo như thế."
Trần Phong xua tay: "Không không không, chuyện nào ra chuyện đó chứ. Dù sao thì sau này tôi cũng sẽ tận lực khiến mình mạnh lên, sẽ không tạo thêm phiền phức nào cho cô nữa đâu. Lần này…ừm, thực sự không thể báo đáp được, lần sau nếu tôi sao chép...à, sáng tác được bài nào ưng ý nhất, tôi sẽ cho cô!"
Trần Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, sợ bóng sợ gió một phen.
"Thật sao?"
Lộ Vy hiểu rất rõ trình độ của Trần Phong, nên đương nhiên hiểu được, "ưng ý nhất" trong lời hắn nói chính là một bài hát không hề tầm thường.
Cô nàng lập tức hứng thú.
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy. Đây là một thể loại Rock n' Roll với lý niệm sáng tạo vô cùng cao siêu, ảnh hưởng cực kỳ sâu rộng, nó đặt nền tảng cho...À, khoan...Nói chung đây là một thể loại Rock n' Roll rất mạnh là được rồi."
Suýt nữa thì lỡ miệng.
Trong 1000 năm lịch sử nghệ thuật, nếu như nói đến một số tác phẩm có thể sáng ngang với thần khúc thất kiếm của Chung Lôi, tất nhiên không thể thiếu "Tung Hoành Tinh Không".
Bài hát này sinh ra vào đầu thế kỷ 22, nó chính là thứ đã khai sáng phong cách Rock n' Roll Tinh Không, trực tiếp ảnh hưởng đến lý niệm sáng tác Rock n' Roll trong 200-300 năm tiếp theo. Nó được mệnh danh là ca khúc Rock n' Roll vĩ đại nhất của thế kỷ 22, bằng không, Trần Phong đã không dễ dàng chú ý tới nó.
Nó sử dụng một loại nhạc cụ hoàn toàn mới.
Trước mắt không thể sản xuất được loại nhạc cụ này, bởi vì các vật liệu sinh học hữu cơ polymer tạo nên dây đàn vẫn chưa nghiên cứu phát minh thành công.
Nếu dùng ghi-ta để thay thế thì không thể nào đạt được hiệu quả diễn tấu hoàn mỹ được.
Nhưng sở dĩ Trần Phong dám mang nó ra lúc này, là bởi vì tiếp theo hắn sẽ khai thác một số vật liệu mới, trong đó vừa vặn lại có thứ này, nó sẽ được 'giải quyết' trong 2 năm tới.
Đến khi đó, sẽ có vật liệu mới để làm dây đàn cho nhạc cụ mới, với độ bền cao, độ đàn hồi và độ dẻo siêu cao, đồng thời, bài hát sẽ lại nổi danh thêm một lần nữa, quả là một công đôi chuyện.
"Vậy thì tốt, bán cho tôi với giá 6 triệu nhé, những chi tiết khác trong hợp đồng sẽ được xử lý theo quy củ của công ty anh." Nghe Trần Phong "mèo khen mèo dài đuôi", Lộ Vy trực tiếp ra giá.
Trần Phong lắc đầu từ chối: "Giá trị của ân tình mà lần này cô giúp tôi không chỉ có bấy nhiêu, vì thế, đừng đề cập đến chuyện tiền bạc nữa."
"Không nên như vậy đâu." Cô nàng phải trả tiền.
"Thôi được rồi, cứ nghe trước đã."
Trần Phong cũng không muốn tranh cãi với cô nàng nhiều, quen cửa quen nẻo đến thẳng phòng đàn của Thải Vi Lư, tìm chiếc ghi-ta cấp đại sư mà hắn từng chơi qua vài lần, đầu tiên gảy một đoạn nhạc đệm trước, để chấn động đối phương.
Có điều, Trần Phong không dám hát.
Sau đó, Trần Phong để cô nàng mở máy tính bên cạnh phòng thu âm: "Cô nghe thử bài hát một chút đi, bên trong có một loại nhạc cụ tên là "Hi Tư Mã", có thể tạm thời xem nó là ghi-ta."
"Tạm thời?" Lộ Vy vừa nhìn bản nhạc, vừa nghi hoặc hỏi.
"Ừm, đây là một loại nhạc cụ mới, do tôi phát minh, có điều vẫn chưa thành phẩm, chờ 2 năm nữa thì cô sẽ biết."
"Sao cơ?!"
"Xuỵt, đừng nói ra ngoài." Trần Phong dùng tay ra hiệu giữ im lặng, bảo cô nàng nghiêm túc nhìn khúc phổ đi.
Khoảng 2 tiếng sau, Lộ Vy xem từng đoạn từng đoạn trong khúc phổ, cũng dựa theo dàn khung mà Trần Phong vừa diễn tấu, thầm phác họa trong đầu khuôn dạng của bài hát, dường như cô nàng có thể cảm nhận được.
Cô nàng dùng phần mềm chương trình sàng lọc tự động, tách giai điệu của bài hát ra, chỉ chỉ về phía phòng đàn: "Chúng ta đàn một chút nhạc đệm nhé? Tôi đánh đàn piano, anh gảy đàn ghi-ta nhé?"
"Được."
Hơn 10 phút sau, bên trong phòng đàn rơi vào tĩnh mịch hồi lâu.
Cuối cùng, Lộ Vy không hề nhắc lại chuyện tiền bạc nữa.
Năng lực giám định và thường thức của cô nàng cực kỳ xuất sắc, cô nàng có thể cảm nhận được sức nặng của "Tung Hoành Tinh Không", cực kỳ nặng trĩu.
Lộ Vy hít sâu một hơi: "Anh đúng là người luôn khiến người khác phải kinh hỉ mà. Cả tốc độ và chất lượng sáng tác của anh đều cực kỳ kinh người."
Trần Phong chắp tay khiêm tốn đáp: "Quá khen rồi."
Lộ Vy che miệng cười ha ha nhìn hắn: "Cái bộ dáng khiêm tốn này, thoạt nhìn có chút trang..."
"Hả?"
"Bức... Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Cô nàng đột nhiên cười một cách cuồng loạn, có vẻ hơi điên rồi.
Trần Phong nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy quan ngại sâu sắc. Hắn thầm nghĩ, liệu có phải vì mình để cho cô ấy nghe ca khúc Rock n' Roll kinh điển có thể lay động lòng người trước thời hạn 100 năm, vì đốt cháy giai đoạn nên mới làm gãy gốc rễ, nên mới khiến cô nàng đột nhiên phát bệnh thần kinh không nhỉ?
Thật lâu sau, cuối cùng thì cô nàng cũng cười xong, nhưng sau đó lại xấu hổ đỏ mặt nhìn Trần Phong: "Đây là lần đầu tiên tôi ăn nói thô tục như vậy trước mặt người khác đấy, cảm giác thật đặc biệt."
Trần Phong hiểu ra, bắt đầu âm thầm cảnh giác.
Hắn nói: "Chuyện này không tốt lắm đâu. Một cô gái dịu dàng như cô mà lại ăn nói thô tục như vậy, tôi không thể thích ứng được."
"Ừm, tôi sẽ không nói như thế nữa". Lộ Vy chỉnh chỉnh chiếc đầm của mình: "Chuyện của tôi cũng nói xong rồi, giờ nói đến chuyện của anh một chút đi. Tôi từng nghe Chung Lôi nói rằng, dường như anh luôn bề bộn nhiều việc, luôn phải gánh chịu áp lực vô hình nào đó. Ban đầu tôi còn chẳng tin, vì rõ ràng nhìn anh có vẻ rất điềm nhiên. Nhưng tôi đã tìm nhân viên công ty của anh thám thính qua, bọn họ nói rằng kể từ khi anh từ Hán Châu trở về, việc đầu tiên mà anh làm chính là đóng cửa công ty vài ngày, rồi bán ca khúc. Sau đó, anh lại tự nhốt mình trong phòng, viết kịch bản?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng."
"Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi sao? Vất vả như vậy để làm gì chứ? Vì tiền sao? Không giống lắm."
Trần Phong rất muốn thừa nhận, thực ra viết kịch bản không mệt lắm đâu, mệt là chuyên khảo khoa học và các dự án tái tạo thành quả khoa học công nghệ.
"Cứ coi như là vì tôi thích thế đi."
"Anh đừng có nói dối, tôi có thể nhìn ra được đấy. Rõ ràng anh nên là một người rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng anh luôn khiến người khác cảm thấy ủ dột ảm đạm, cứ như thể lúc nào cũng gánh chịu một trọng trách nặng trĩu. Đó là bởi vì, chuyện mà anh cần làm, lớn đến mức vượt sức tưởng tượng của người bình thường, đúng không?"
Trần Phong cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai người lúc này dường như rất quen, tiếng chuông cảnh báo trong lòng càng lúc càng vang dội.
Không thể giả vờ như thế nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất.
Kết quả là, hắn buông thỏng hai tay, tỏ vẻ không sao cả: "Đừng nghĩ tôi cao thượng như thế. Tôi không nghĩ đến chuyện sẽ lưu danh thiên cổ, chỉ là muốn làm những gì tôi muốn, miễn sao sau này không thẹn với lương tâm là được. Tôi cũng chẳng có gánh vác cái gì nặng nề đâu, chỉ kiên trì làm thứ mình thích mà thôi."
Sau đó, ánh mắt của Lộ Vy nhìn hắn khang khác.
Cô nàng có thể cảm nhận được tâm trạng của Trần Phong.
Trong cuộc trò chuyện giữa người với người, nhiều khi không thể chỉ dựa vào nội dung của lời nói, bởi vì ẩn sâu bên trong lời nói ấy, thường sẽ che giấu một loại thâm ý nào đó mà người nghe khó lòng phát giác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận