Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 143: Sao Cậu Biết Bí Mật Của Tôi?

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nỗi sợ hãi của con người về những rắc rối cần thiết để nuôi dạy con cái đã lấn át những bản năng sinh học và cảm xúc.
Với sự tiến bộ của khoa học và công nghệ và sự cải thiện của trí thông minh con người, ý tưởng sống chung mà không có con thậm chí đã vượt qua khái niệm truyền thống về sự kế thừa dòng dõi và đạt được một lợi thế vượt trội.
Chính phủ thế giới dùng phương thức đãi ngộ cao để duy trì sinh sản, cũng chỉ là kế tạm thời trong lúc cùng đường.
1000 năm trước, mỗi cặp cha mẹ muốn nuôi dưỡng một đứa bé trưởng thành quả thực là một trận chiến gian nan, nhưng lúc đó mọi người vẫn thoải mái và yên tâm làm điều đó.
Khoa học công nghệ càng phát triển, trợ lý AI giá rẻ có thể làm giảm cho khó khăn trong việc nuôi dạy con cái, mọi người không nên kháng cự lại như thế mới đúng.
Mối quan hệ logic nhân quả trước và sau bị đảo ngược.
Cuối cùng trở thành diễn biến như bây giờ, Trần Phong cho rằng nhất định là đã xảy ra vấn đề ở một chỗ nào đó, nhưng hắn tạm thời chưa tìm thấy nguyên nhân.
"Cảm ơn, trở thành sĩ quan cấp úy là vinh dự của tôi."
"Còn nữa, cậu đã có thể bắt đầu lựa chọn chiến hạm, tôi tự đề cử mình một chút, hi vọng cậu lựa chọn số hiệu Thiên Tâm của tôi. Đúng rồi, vừa nãy cậu muốn nói gì?"
Trần Phong do dự thật lâu mới lên tiếng: "Không có… Không có gì."
"Cậu không muốn nói thì thôi, nếu muốn thì cứ nói thẳng."
Trần Phong: "Đồ ngọt không tốt cho cơ thể, tôi biết là cô thích ăn, nhưng cố gắng bớt lại một chút."
Nói xong, hắn lôi từ phía sau ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Đường Thiên Tâm, "Đây là… tôi tự làm sáng nay, cô nếm thử xem?"
Đường Thiên Tâm nghi ngờ nhận lấy cái hộp, nếm thử một miếng, "Đồ ăn được người khác nấu có khác, cảm giác phân tử thực phẩm khác biệt, hương vị không tệ, rất có lòng. Nhưng sao cậu biết tôi thích ăn đồ ngọt, còn thích nhất là bánh phô mai dâu? Đây rõ ràng là bí mật nhỏ của tôi."
"Tôi đoán."
Nói xong Trần Phong rời đi.
Hắn hơi thất vọng.
Chà, hắn thừa nhận là mình không biết tán tỉnh phụ nữ, hắn đã rất tận lực rồi.
Hắn có chút hối hận.
Không nên liều lĩnh như thế, nên lại ổn định lại.
Nhưng mỗi ngày chờ đợi, hắn lại cảm thấy mình đang lãng phí một ngày khác, và trong lòng dấy lên nỗi lo lắng khiến hắn không yên.
Mấy ngày nay, biểu hiện của hắn xuất chúng như thế, vẫn không thể làm đối phương chủ động bắt đầu sinh sôi suy nghĩ ghép đôi, hắn cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.
Trang bức cũng đã dùng, chơi cờ vây lôi kéo cũng đã dùng, đồ ngọt cũng đã làm, nhưng vẫn không thành công, hắn thật sự không nghĩ ra cách nào nữa.
Vừa nãy Trần Phong suýt nữa đã nghĩ đến chuyện chủ động đưa ra đề nghị, nhưng lời sắp đến bên miệng, lại rút lui trở về.
Cả đời chưa từng cua gái, gái không chủ động cua hắn thì thôi, chứ trâu già như hắn đến bí đỏ còn không biết gặm chứ đừng nói cỏ.
Trở lại ký túc xá, Trần Phong suy tư 5 giây, tạm thời gác lại tài liệu giảng dạy trẻ em, mở ra phủ phim tình cảm phủ bụi từ thời cổ đại.
Hắn học!
Bảy ngày trôi qua, Trần Phong dùng tốc độ trước nay chưa từng có, đạt được hạn nhất trong toàn bộ hệ thống của nhiệm vụ mô phỏng.
Xếp hạng chiến sĩ toàn diện của hắn cao nhất thế giới, thậm chí còn cao hơn binh lính có thâm niên 10 năm và đã lên tàu chiến.
Điểm tổng hợp của hắn đạt tới 178415, dẫn trước người thứ hai hơn 2,000 điểm.
Ưu thế này không tính là đặc biệt lớn, nếu người thứ hai thực hiện nhiệm vụ cấp S đạt được đánh giá hoàn mỹ là có thể vượt lại.
Nhưng hạng nhất vẫn là hạng nhất, quân hàm của Trần Phong cũng thuận lợi tăng lên tới trung úy.
Cùng lúc đó, trong thời gian này hắn còn phát động tấn công Đường Thiên Tâm điên cuồng.
Trước đó, hắn đã xác định chiến hạm mình muốn lên là số hiệu Thiên Tâm, đồng thời lại chủ động xin vào chức vụ đội trưởng đặc công trên Thiên Tâm, dùng lời ngon tiếng ngọt thuyết phục Đường Thiên Tâm nhận hắn là “vệ sĩ” hạm trưởng.
Đường Thiên Tâm ngồi tàu con thoi tới trạm không gian tham gia hội nghị và huấn luyện, hắn cùng đi.
Đường Thiên Tâm thích chơi cờ vây, hắn điên cuồng học.
Đường Thiên Tâm thích xem mô phỏng chiến đấu trên bản đồ thiên hà, hắn cũng ở bên cạnh với thái độ chủ động học tập.
Tướng quân đại nhân cũng không ngốc, cô nàng nhanh chóng nhận ra thay đổi của Trần Phong.
Không tức giận, chỉ là có chút buồn cười, nhưng lại cười không nổi.
Hôm nay, sau khi đánh cờ với Trần Phong, cô nàng ngả bài.
"Cậu muốn kết đôi với tôi?"
Ánh mắt Trần Phong hơi né tránh nhưng rất nhanh đã kiên định nhìn thẳng vào đối phương, "Đúng thế."
"Thật ra, cậu không cần bóng gió như thế làm gì. Phương pháp cậu công lược tôi hẳn là trong mấy phim tình cảm từ ngàn năm trước."
Trần Phong sững sờ, "Không sai."
"Loại phương pháp này quá tụt hậu. Phương thức kết đôi hiện đại có hiệu suất cao hơn rất nhiều. Tuần trước cậu cứ thẳng thắn đề nghị tôi sẽ không từ chối."
Trần Phong cảm thấy vui vẻ.
Đường Thiên Tâm: "Tuy tôi cũng chưa hề kết đôi với ai, nhưng tế bào trứng của tôi cũng đã được lưu vào kho, tôi sẽ gửi một mẫu cho cậu. Gen của hai chúng ta hẳn là sẽ hết sức phù hợp."
Tâm tình Trần Phong đột ngột thay đổi, "Tôi không muốn như thế."
"Vậy cậu muốn như thế nào?"
Trần Phong cố gắng khiến biểu hiện của mình nghiêm túc hơn, "Tôi hi vọng dùng phương thức trực tiếp khiến cô mang thai."
Đường Thiên Tâm rơi vào suy tư, dường như cân nhắc rất nhiều, "Không được, như vậy quá lãng phí thời gian."
Đánh chết Trần Phong cũng không ngờ cô nàng vẫn như vậy.
"Nhưng tôi đã nghiên cứu qua các cặp gen cơ sở của chúng ta, nếu thông qua phương thức nuôi dưỡng nhân tạo, phôi thai nhất định sẽ chết."
"Quên đi."
"Chẳng lẽ cô không muốn sinh ra một đứa con ưu tú, tăng thêm hi vọng chiến thắng của nhân loại sao?"
Trần Phong lấy lời nói kiếp trước của cô nàng.
Đường Thiên Tâm suy nghĩ một chút, "Đương nhiên là đúng. Nhưng cậu ghép với tôi còn chưa đủ ưu tú. Tôi không đáng để lãng phí nhiều thời gian vào việc trao đổi chất lỏng cơ thể cho sự cải thiện nhỏ này."
Trần Phong gấp gáp hỏi ra một câu mà hắn đã chôn rất lâu trong lòng: "Vậy việc chơi cờ không lãng phí thời gian sao?"
"Cờ vây là một loại huấn luyện tư duy quan trọng của tôi."
Trần Phong cao giọng, "Cô không nên nói dối! Cô biết năng lực chiến lược của mình đã đạt tới đỉnh cao, rất khó tiếp tục tăng lên. Với những người như cô, chẳng lẽ lại không ý thức được huấn luyện tư duy qua cờ vây và những thứ khác, điều gì lãng phí thời gian hơn sao? Cô đang gạt chính mình! Cô không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao!"
Bầu không khí trong phòng tướng quân bỗng nhiên trở nên hết sức ngưng trệ.
Đường Thiên Tâm bối rối trong chốc lát, ánh mắt tan rã.
Rất lâu sau, ánh mắt cô lần nữa ngưng tụ, cô đáp lại hết sức chắc chắn, "Đúng vậy, tôi không cảm thấy kỳ quái. Hạm trưởng và lãnh đạo nào cũng đều có một thứ như vậy. Mọi người đều cho rằng là chúng tôi chịu đựng áp lực quá lớn, nhất định phải tìm tới một thứ sở thích để giải quyết áp lực. Nếu không chúng tôi sẽ không chịu nổi thứ mà mình đang gánh vác, chúng ta sẽ không có dũng khí đối mặt với địch nhân chưa từng thấy mặt. Duy trì sở thích, duy trì bản tâm, là điều kiện tiên quyết mà chúng tôi có thể dùng để bảo trì ý chí chiến đấu. Nó cực kỳ quan trọng."
Thứ gì qua miệng Đường Thiên Tâm đều đương nhiên như thế.
Trần Phong bối rối.
Nếu chuyện tương tự phát sinh ở ngàn năm trước.
Chỉ cần đầu óc bình thường thì là ai cũng đều sẽ cảm thấy có vấn đề, không phải một người nào đó có vấn đề, mà là tất cả mọi người có vấn đề.
Nhưng ở thời đại này, những con người này rõ ràng đã thông minh đến tột đỉnh nhưng hoàn toàn không ý thức được.
Tầng lớp cao cấp nhất của cả nhân loại đều bị thâm nhập.
Loại thâm nhập sâu tận xương tủy, biến thành sự thật hiển nhiên như trái đất tự quay quanh trục vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận