Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1188: Ý Kiến Đối Lập

"Sự ngu xuẩn của các cô quả thực khiến tôi phải sợ hãi thán phục."
Đúng lúc ngón tay Đồng Linh sắp nhấn xuống, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng trách móc làm gián đoạn động tác của cô.
Cô sửng sốt một chút, trong lòng nhanh chóng hỏi: "Anh T? Huấn luyện viên Long?"
Lần này Trần Phong không hề thay đổi giọng nói, hắn sử dụng âm thanh nguyên bản của chính mình, ở đâu đó giữa T100 và huấn luyện viên Long, điều này khiến Đồng Linh có chút khó đoán.
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là sự ngu ngốc của các cô. Hiện tại, nếu trường che chắn đã phát huy tác dụng, rõ ràng các cô đã kiểm soát được tình hình. Trận chiến chỉ mới bắt đầu. Nhưng các cô nhìn xem, trong đầu các cô đang nghĩ cái gì?"
Chưa gì mà đã khẳng khái chịu chết rồi hả? Các cô cho rằng như thế là vinh quang hả? Phi! Đúng là ngu ngốc! Ngu ngốc đến tột cùng chính là tệ hại!"
Trần Phong mắng một lèo trong 1s, mắng đến mức đầu óc Đồng Linh cảm thấy ong ong.
"Nhưng để tránh cho hành tung của hạm đội bị bại lộ, chúng tôi chỉ có mỗi cách này là ổn thỏa nhất..."
"Ổn cái rắm! Chưa kịp đánh đã từ bỏ mà gọi là ổn? Trận chiến thật sự còn chưa kịp bắt đầu, mà trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện chết trận, đây mà gọi là vinh quang à? Đây gọi là nhu nhược, nhát gan , vô trách nhiệm, là không can đảm!
Đây mới chỉ là tình huống bất ngờ đầu tiên mà hạm đội gặp phải trong hành trình mấy trăm năm này. Chỉ mới thế thôi, mà đã phải dùng chiến thuật cắt đuôi thằn lằn rồi à? Rồi cả một quãng đường dài phía trước, cắt được mấy cái đuôi nữa?
Đi hết một quãng đường dài như thế, ngay cả sức chiến đấu đỉnh cao cuối cùng cũng không thể bảo toàn nổi. Chờ đến khi may mắn tới được trung tâm Ngân Hà, để xem trên hạm đội còn bao nhiêu người già yếu, bệnh tật còn sót lại?
Huấn luyện não bộ toàn diện quả thực có thể khiến các cô tiếp cận đỉnh cao của một chiến sĩ đỉnh cấp, nhưng đó chỉ là về mặt kỹ thuật, là kỹ thuật chứ không phải năng lực, chỉ là tiềm lực mà thôi! Tiềm lực không thể nhuốm máu kẻ thù thì nó chẳng có ý nghĩa gì sấc!
Các cô là lực lượng viễn chinh tinh nhuệ, tập trung gần một nửa tinh hoa của toàn nhân loại! Để bồi dưỡng các cô, cả nhân loại đã vắt kiệt trí tuệ và tiêu hao vô số tài nguyên khổng lồ. Thế nhưng, các cô thực sự nghĩ rằng sau khi các cô chết, ai đó có thể dễ dàng thay thế chỗ của các cô, nối nghiệp các cô tốt như các cô đã làm ư?
Sai rồi, tất cả các cô đều sai cả rồi. Đừng nằm mơ nữa! Khoảng cách chênh lệch giữa những chiến sĩ cấp S mới ra đời trong hạm đội và các cô là thứ không thể diễn tả hết bằng lời đâu! Tôi còn phải tiêu tốn sức lực của mình để tạo ra một kế hoạch huấn luyện mới cho bọn họ nữa đấy! Mà cũng không thể chắc được rằng bọn họ có thể đạt được trình độ như các cô đâu.
Các cô đã chuẩn bị tâm lý cho nhiệm vụ gian khổ thực sự của hạm đội ư? Thực sự nghĩ rằng chỉ cần dựa vào 2-3 con mèo con là có thể tiêu diệt được lực lượng mắt kép ở trung tâm Ngân Hà ư?
Cái mà cô gọi là ổn, nó nên dựa trên mục tiêu là theo đuổi sự thành công của nhiệm vụ, thay vì chỉ cần đến đích là xong việc. Không lấy mục tiêu cuối cùng làm mục đích tối cao mà lại gọi là ổn, đúng là nói nhảm.
Còn có, ...
Chỉ trong 3 giây, Đồng Linh đã đọc xong một lượng lớn tin tức mà Trần Phong truyền cho.
Trần Phong nói rất nhiều, cũng mắng rất nhiều.
Tuy nhiên, Đồng Linh đã rút ra ý tưởng trọng tâm mà Trần Phong muốn thể hiện từ một số lượng lớn những lời mắng nhiếc đó, chính là giá trị của khát vọng cầu sinh cá nhân.
Trần Phong nói với Đồng Linh rằng, chỉ khi những chiến sĩ có tiềm năng hàng đầu mới có thể phát huy tối đa dục vọng cầu sinh đến mức cực hạn, mới có thể sử dụng các cá nhân để thúc đẩy tập thể, tạo ra bước đột phá lớn nhất cho năng lực quân sự tổng thể của nền văn minh.
Mỗi một chiến sĩ cần ghi nhớ rằng giá trị của bản thân không bao giờ chỉ là ở trước mắt, mà phải luôn nghĩ đến tương lai.
Miễn là mọi người vẫn còn sống, mọi thứ đều có thể.
Chỉ khi nhân loại còn sống thì mới có khả năng tạo ra những khả năng mới!
Đây không phải để người ta học cách tham sống sợ chết, mà là để người ta học cách nhìn nhận lại giá trị cuộc sống của mình.
Chỉ khi thực sự bất lực và phải đối mặt với cái chết, lúc đó mới tìm đến dũng khí hy sinh.
Còn những lúc khác, bất cứ khi nào có cơ hội, dù chỉ là một phần trăm ngàn vạn, đều nên phấn đấu vì nó, làm mọi thứ nghiền ép đến cực hạn, nâng cao giá trị của bản thân, tìm kiếm hy vọng nhỏ nhoi ẩn trong bóng tối từ những thứ tưởng chừng như tuyệt vọng, siết chặt nó trong lòng bàn tay, kéo lấy nó bằng tất cả sức mạnh của bạn.
Hy vọng giống như một tảng băng trên Trái Đất, nhìn thì nhỏ bé, nhưng dưới mặt nước lại có một bảo vật có thể nghịch chuyển càn khôn.
"Nghe hiểu được ý mà tôi muốn nói không?"
Cuối cùng, Trần Phong hỏi.
Đồng Linh gật đầu: "Hiểu. Chúng ta nên coi trọng sinh mệnh của mình hơn, kiểm soát rủi ro tốt hơn, nhìn mối quan hệ giữa rủi ro và ổn định một cách biện chứng hơn. Đôi khi bản chất của rủi ro lại là tìm kiếm sự ổn định."
"Chính xác."
Trần Phong rốt cục nở nụ cười: "Tiếp tục đi."
Đồng Linh bác bỏ đơn xin của những tiểu đội trưởng khác.
Hành động này của cô như một viên đá, gây nên sóng gió ngàn trùng.
Tuy nhiên trước sau gì cũng có độ trễ vài giây, không còn thời gian để bàn cãi tranh luận.
Hai phần báo cáo hoàn toàn khác nhau được gửi đến Tần Quang cùng một lúc.
Một đến từ những đội trưởng khác, yêu cầu hạm đội rút lui ngay lập tức.
Một đến từ Đồng Linh, hy vọng hạm đội sẽ theo kế hoạch đã định, đợi thêm 30s.
Bạn cần đăng nhập để bình luận