Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 220: Vững Như Lão Cẩu

Đường Thiên Tâm nói thêm vài thứ liên quan đến việc sắp xếp sau này của Trần Phong.
Cơ bản ý tứ chính là chúc mừng hắn đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần của vi khuẩn S, có khen ngợi cho lần bình phục này.
Phần thưởng cũng chẳng có gì mới mẻ, là một ít điểm tín dụng, hết.
Về phần hiện tại hắn có thể sở hữu trị số thức tỉnh siêu phàm thoát tục kinh người, xác thực có thể mang đến cho hắn lợi ích nhất định.
Để tỏ lòng xem trọng tiềm lực của hắn, các đại lão lãnh đạo quân đội đã quyết định, chỉ cần hắn có thể đạt được trình độ văn hóa THCS, hắn có thể 'nhảy cóc' khỏi kỳ hạn ít nhất bốn tháng huấn luyện tố dưỡng quân sự căn bản, trực tiếp nắm trong tay hệ thống Thần Phong.
Trần Phong có chút bất mãn: "Nếu tôi đã ưu tú như vậy, tại sao còn phải đi học chứ? Sao không để tôi trực tiếp nắm giữ Thần Phong trong tay luôn chứ? Tôi sẽ mang tới cho các cô sự kinh ngạc vui mừng."
Đường Thiên Tâm nâng tay phải lên, bật ngón trỏ, lắc lắc: "Nố nồ. Hệ thống Thần Phong là một hệ thống bao gồm mấy trăm loại khoa học kỹ thuật, thông qua liên kết sóng não thần kinh để tiến hành thao tác tác chiến cỡ lớn. Nếu muốn phát huy toàn bộ uy lực của nó, thì người chỉ huy phải thực sự tài năng, phải quen thuộc mỗi một chi tiết nhỏ trong quá trình vận hành nó. Nói cách khác, anh phải biết được đang có chuyện gì xảy ra, còn phải biết được nguyên nhân xảy ra chuyện đó."
Trần Phong cơ bản là đã hiểu ý của cô nàng.
Tổng kết như sau.
"Mù chữ không tư cách chơi cái 'thẻ' này."
Hắn nhún vai một cái: "Được rồi, cũng đã trễ thế này rồi, nếu không còn chuyện gì khác, tôi về trước nhé?"
"Ừm, anh về sớm nghỉ ngơi đi."
Đường Thiên Tâm lại ngồi vào chỗ làm việc của cô nàng.
Trần Phong chậm rãi đi ra ngoài: "Tôi đi thật đấy nhé?"
"y, anh chờ một chút!"
Trần Phong vèo một cái đứng quay trở về: "Còn có chuyện gì sao?"
"Anh nhất định phải vượt qua sát hạch cuối tuần sau đấy! Đừng lãng phí thiên phú của mình, tôi vô cùng xem trọng anh. Mặc dù chúng tôi đã mở một con đường màu xanh cho anh, nhưng anh vẫn phải vượt qua kỳ sát hạch mới đủ tư cách để tính đến chuyện tiếp theo, nếu như anh rớt, anh vẫn sẽ bị loại. Cho dù tháng sau anh lại ghi danh quân tình nguyện, dù sau đó có thông qua khảo hạch, thì cũng không thể tiến vào căn cứ Đại Tuyết Sơn của tôi nữa đâu."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì căn cứ Đại Tuyết Sơn là hàng ngũ chiến đấu tinh nhuệ. Nếu anh bị loại rồi quay lại, khoảng cách đến ngày quyết chiến chẳng đủ mười tháng, thời gian huấn luyện không đủ, chỉ có thể tham gia vào hàng ngũ hậu cần của căn cứ huấn luyện. Có lẽ sau này anh vẫn có thể chẳng biết xấu hổ mà dũng cảm chạy tới, nhưng cho dù vậy, cũng không có cách nào gia nhập chỗ của tôi. Hiểu không?"
"Ừm, hiểu rồi."
"Vậy thì mau trở về đi."
Trần Phong: "Hả? Những gì cô muốn nói cũng chỉ có bấy nhiêu?"
Đường Thiên Tâm khó hiểu nhìn hắn: "Chẳng lẽ anh thật sự muốn làm bạn trai tôi sao ? Bây giờ anh đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"
"y." Trần Phong khoát tay lia lịa, sợ sợ: "Ngại quá, tôi đi trước đây."
"Thế này đi, nếu anh có thể thông qua khảo hạch một cách thuận lợi. Tôi có thể ăn chung bữa cơm với anh. Chẳng phải anh muốn theo đuổi tôi sao? Vậy thì, anh càng không thể bị loại."
Trần Phong bật cười: "Tôi hiểu rồi. Tôi về đây."
Chờ hắn đóng cửa lại, Đường Thiên Tâm đột nhiên lấy tay đè chặt trái tim.
Cái loại cảm giác quỷ dị kia lại kéo tới.
Cô nàng cũng không biết tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy.
Về phần Trần Phong, hắn cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nếu bị loại một lần, đúng là sẽ không ảnh hưởng đến độ cao mà hắn muốn đạt tới.
Nhưng hắn sẽ phải rời khỏi căn cứ Đại Tuyết Sơn, đây là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Hắn đã "kinh doanh" ở chỗ này lâu như vậy, bất kể là vì ai, hoặc giả là vì kế hoạch của bản thân, hắn đều không nỡ bỏ đi.
Hắn phải liều mạng.
Bởi vì hôn mê nên Trần Phong không công lại mất đi ba ngày, vì vậy nhiệm vụ kế tiếp của hắn rất nặng, cơ hồ không có cơ hội để thở dốc.
May mắn thay, nhờ sự giúp đỡ của các chiến hữu cùng lớp và hành động điên cuồng đặt ra tiêu chuẩn càng lúc càng cao của u lão sư, Trần Phong tiếp tục mở ra phương thức đột kích điên cuồng, quãng thời gian này khiến hắn nhớ lại kỳ thi tuyển sinh đại học cam go khi còn trẻ.
Vì vậy, những thống khổ mà hắn phải chịu đựng những ngày qua chẳng qua cũng chỉ thoảng qua như mây khói, không đáng nhắc tới.
Tố chất tinh thần của hắn lúc này vô cùng cường đại, lúc trước có thể chịu đựng được áp lực thi đại học, thì bây giờ đương nhiên có thể gánh được áp lực của kỳ thi tốt nghiệp tiểu học rồi.
11 ngày trôi qua.
Hôm nay là một Chủ Nhật trời trong nắng ấm.
Trần Phong khép tài liệu giảng dạy lớp 6 tiểu học lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước thềm kỳ thi tốt nghiệp nửa tiếng, hắn đã thành công học xong toàn bộ chương trình học.
Mặc dù những thứ này thả vào thế kỷ 21 quả thật chẳng có tác dụng gì, vì nó quá cao siêu, nhưng ở tuyến thời gian này, nó giúp hắn có thể tự mình trở thành người có trí tuệ và hữu dụng.
Quả nhiên, kiến thức có thể mang lại sức mạnh cho con người.
Loại sức mạnh này hư vô nhưng lại tồn tại một cách khách quan trong đầu hắn, khiến hắn càng thêm tự tin, mỗi khi đưa ra một quyết sách nào đó, mục đích càng lúc càng rõ ràng.
"Thế nào rồi thế nào rồi?"
"Học xong chưa? Anh có bao nhiêu lòng tin?"
"Dù sao cũng phải vượt qua chứ!"
"Anh mà rớt là có lỗi với công sức và tấm lòng của chúng tôi lắm đấy."
"Xùy! Đừng để Trần Phong cảm thấy áp lực thế chứ."
"Phải rồi phải rồi, Trần Phong, anh cứ thả lỏng đi, anh là đại lão với trị số thức tỉnh là 34,37 lận mà! Chắc chắn không thành vấn đề đâu! Chúng tôi còn đang mong chờ tương lai anh sẽ là người dẫn dắt chúng tôi bay vào không gian đấy."
Trần Phong vừa duỗi người, trong máy bộ đàm liền truyền tới thanh âm huyên náo của đám người Đinh Hổ, Bàng Đức.
Thật là một đám bạn gay 'hoàng đế không gấp thái giám đã gấp'.
Có điều, đúng như những gì mà Bàng Đức đã nói.
Hiện tại, toàn bộ người trong lớp đều biết độ thức tỉnh bùng nổ của hắn, cũng sợ hắn sẽ bị loại ra ngoài.
Mọi người đã huấn luyện cùng nhau, tương lai cũng cùng nhau lên chiến hạm, nếu trong đội ngũ của mình có một binh sĩ siêu cấp, thì khi đó, sức mạnh chiến đấu có thể phát huy không phải chỉ là 1+1=2.
Sẽ có sự thay đổi về chất trong tất cả các khía cạnh, từ năng lực công phá, năng lực sinh tồn..v.v..
Trần Phong thoải mái nở nụ cười: "Mọi người yên tâm, hôm nay tôi vô cùng dũng mãnh! Vững như lão cẩu! (*)"
Sát hạch bắt đầu.
Trần Phong đại sư và 1,3 tỷ học sinh tiểu học trên toàn thế giới bước vào trận chiến thăng cấp, giết ‘thiên quân vạn mã’ trên cây cầu độc mộc.
Bởi vì thời gian còn lại của nhân loại không còn nhiều, nên nhiệm vụ và sứ mệnh của học sinh tiểu học cũng không hề nhẹ.
Bắt đầu từ hơn mười năm trước, sau khi học sinh tiểu học hoàn tốt nghiệp xong, sẽ căn cứ và lý tưởng và bảng đánh giá tổng hợp năng lực cá nhân của bọn trẻ, gia nhập vào những vị trí công tác khác nhau, sau đó vừa làm việc vừa học tập, tranh thủ những ngày trước cuộc quyết chiến có thể cống hiến càng nhiều càng tốt.
Tất cả mọi người đều vội vàng, cho nên chỉ có mỗi Trần Phong vô cùng vinh hạnh trở thành thí sinh duy nhất trên 20 tuổi tham gia khảo hạch.
Thật may mắn, phòng thi giả lập là mỗi người một phòng đơn, hắn không cần phải như hạc đứng giữa bầy gà trong một phòng thi thật lớn rồi còn phải chịu đựng ánh mắt khác thường của người bên cạnh.
Khác với thế kỷ 21, ở thời đại này, độ khó của kỳ thi tốt nghiệp tiểu học cực kỳ khủng bố, còn ghê gớm hơn cả kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó nữa.
Tổng cộng có 8 môn thi, thời gian thi của mỗi môn kéo dài 4 tiếng.
Tổng thời gian sát hạch là 2 ngày.
Mỗi ngày 4 môn.
Điều này đồng nghĩa rằng, mỗi một thí sinh phải trải qua 16 tiếng ròng rã để vùi đầu thi thố.
Chỉ dư lại 8 tiếng là dùng để ăn uống nghỉ ngơi.
Theo quan điểm của một người đến từ thế kỷ 21 như Trần Phong, cường độ này quả thật hủy diệt nhân tính, vô cùng điên cuồng, nó là một thử thách cực lớn về sức mạnh ý chí của thí sinh.
---
(*) Nguyên văn:
稳如老狗

: ý chỉ người có kinh nghiệm, vững vàng, có thể hoàn toàn tin tưởng, như một con chó sống lâu năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận