Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 134: Lịch Sử Thay Đổi

Thời gian lại quay đến năm 2913, dịch gen được chế tạo thành công bởi tiến sĩ Watson Caslav đã biến con số 25,7% thành 26,8%.
Đây gọi là gen thức tỉnh, chính là kiểu gen lại chủ động hồi phục lần nữa, 26,8% sẽ biến thành khoảng dao động từ 28~30%.
Nhưng điều này không có nghĩa là nhân loại biến dị, bởi vì bản chất của chuỗi DNA của nhân loại chưa bao giờ thay đổi.
Trên thực tế, gen của một người sinh ra vào năm 3000 và một người sinh ra vào năm 2000 không hề khác biệt, không có sự cách ly sinh sản tuyệt đối.
Vượt qua ngàn năm, hai chuỗi RNA vẫn có thể ghép đôi thành công.
Đinh Hổ hiểu rõ về gen thức tỉnh, hơn nữa còn nhanh chóng chắc chắn rằng trên người Trần Phong đã xảy ra hiện tượng này.
Thứ thực sự khiến anh ta chấn kinh đến mức không ngậm mồm được, là trình độ biểu hiện gen thức tỉnh của Trần Phong.
Trần Phong chạy 20 vòng chỉ cần 9 phút, hơn nữa, rất hiển nhiên không có dùng toàn lực.
Trong căn cứ Đại Tuyết Sơn, có hai nhân vật khủng bố đã hoàn thành gen thức tỉnh.
Một tên trong đó là Giáp sĩ át chủ bài của Đại Tuyết Sơn, nhưng để gã chạy 20 vòng này, thì cũng phải mất 10 phút!
Điều kiện chuẩn là 12 phút, còn 10 phút là át chủ bài.
Chênh lệch 2 phút này nhìn có vẻ không lớn, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, càng đến gần cực hạn, càng khó khăn đến mức nào.
Ngoại trừ cái tên Giáp sĩ át chủ bài 10' ra, những Giáp sĩ ưu tú nhất còn lại cũng chỉ nhanh hơn 47s so với chuẩn mà thôi!
Nhưng Trần Phong, cậu ta...
Thành tích này không chỉ là kỷ lục của căn cứ Đại Tuyết Sơn, mà là của toàn cầu!
Thấy Đinh Hổ vẫn không nói lời nào, Trần Phong lại thúc giục: "Anh Hổ, anh nên phản ứng chút đi chứ!!"
Đinh Hổ khôi phục thần trí, vẻ mặt vô cảm: "Tạm được thôi."
"Chỉ tạm được thôi?"
Trần Phong ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng thầm vui trộm.
Rất nhiều thứ đều thay đổi, duy chỉ có cái tính xấu điển hình con vịt chết mạnh miệng này của anh Hổ là vẫn thâm căn cố đế.
"Được rồi, cậu rất ưu tú, ưu tú vượt sức tưởng tượng của tôi. Những người khác tự thân huấn luyện đi, Trần Phong, cậu đi theo tôi."
Đinh Hổ quay đầu, hướng ra ngoài thao trường mà đi.
Trần Phong theo sát phía sau.
Đối với biểu hiện của chính mình lần này, hắn rất hài lòng.
Có vẻ như khởi đầu như thế này rất tốt, trong nháy mắt có thể để anh Hổ biết được mình là thiên tài, như vậy, so với lần trước thì vừa chất lượng mà lại còn có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, Trần Phong biết rõ, trong mấy ngày kế tiếp, sự khiếp sợ của anh Hổ sẽ giống như sóng biển vậy, một đợt sóng chưa hết thì một đợt sóng khác đã tới.
Hy vọng anh ta có thể gánh nổi.
Trần Phong quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người hai Giáp sĩ đang mặc chiếc giáp sinh học màu đen kia.
Một người trong đó vừa xuất ra hoa chiêu, lại đột nhiên biến chiêu, toàn lực điều khiển một chiếc máy bay có thể bắn ra hỏa tiễn, phá vỡ hệ thống phòng ngự hạng nặng của đối phương, đánh trúng cơ thể của một Hắc Giáp sĩ khác.
"Trần Phong, nhanh lên! Giáo sư u Dương đang đợi cậu!"
"Giáo sư u Dương, rất vui vì lại gặp anh."
Trần Phong hướng đến Blouse trắng nháy mắt mấy cái.
Không thể trách tại sao hắn lại dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, lộ ra tính thiếu kiên nhẫn như vậy được.
Từ lúc tới đây, tâm tình của hắn vẫn luôn rất tốt.
Mỗi khi nhìn gương mặt mình từng quen thuộc thêm một chút, xác nhận rằng đối phương vẫn còn sống, hắn lại cảm thấy rất thoải mái, rất may mắn.
Hắn vẫn luôn thay đổi được lịch sử.
Trong lịch sử cá nhân của hắn, sách sử không phải là muộn cuốn sách tĩnh, mà nó giống như con mèo của Schrödinger, hoặc giống như một electron vận động xung quanh proton, rất khó nắm bắt, càng không thể đo lường.
Bởi vì hắn nhìn thấy mà tồn tại.
Trước khi hắn đến tuyến thời gian này, trước khi kết nối lại mọi thứ với nhau, thì hết thảy đều là hư vô.
Chỉ khi hắn đến nơi này, sau khi tự tay mở nắp, mới có thể thấy được con mèo kia sống hay chết.
Dùng một câu khoa trương để diễn tả thì chính là: Trần Phong không ngừng xuyên thời không, mỗi lần vừa mở mắt, lại sáng tạo ra một vũ trụ hoàn toàn mới.
Nhưng chính hắn cũng không biết cái vũ trụ bị hắn "sáng tạo" ra sẽ như thế nào, liệu những người mà hắn quen thuộc có còn sống hay không.
Hắn vẫn luôn trốn tránh một chuyện.
Trước đây mỗi khi hắn xuyên qua ngàn năm, đều không muốn cùng người khác phát sinh tình cảm, mặt ngoài là bởi vì biết rõ kết cục cuối cùng là mọi người đều sẽ chết, nhưng vẫn có một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là bởi vì những thay đổi lịch sử mà mình tạo ra, sẽ vô tình thay đổi những người mà anh ta quen thuộc, hắn sợ sẽ không gặp lại bọn họ nữa.
Lúc đó, sẽ rất đau đớn.
Sau lần trước, bởi vì hình ảnh đầu tiên mà mỗi lần đến đây đều là Đinh Hổ, vẫn luôn là vậy, các chiến hữu trong đám tân binh cũng chẳng hề thay đổi, dần dần mới có thể mở ra được nội tâm bị phong bế bấy lâu của hắn.
Hắn chôn giấu càng sâu, lo âu lại càng sâu.
Hắn có thể học được sự bình tĩnh tỉnh táo, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể học được sự vô tình.
Từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện, giống như từng bước nhổ đi những cái gai trong lòng, vì lẽ đó, hôm nay cảm xúc của hắn trở nên sống động quá mức.
Giáo sư u Dương hơi chau mày, ngả đầu về phía sau, nghiêng một cái: "Lúc trước cậu từng gặp tôi sao?"
Trần Phong lắc đầu, bước lên máy trắc nghiệm: "Chưa gặp qua, nhưng những binh sĩ như chúng tôi đều rất tôn kính những nhân viên kỹ thuật như anh."
Đinh Hổ quả thực không nhìn nổi cái điệu bộ giả thân thiết của hắn nữa: "Câm miệng đi thằng oắt con! Cái trình độ này của cậu còn cách với tiêu chuẩn ra trận mười vạn tám ngàn dặm đấy!"
Cánh tay của Trần Phong run lên, hoàn thành hạng mục khảo sát, hắn chỉ vào ba chữ thật to trên màn hình giả lập trên không trung "Kỷ lục mới", hướng Đinh Hổ cười một tiếng: "Bây giờ chắc không xa như vậy rồi nhỉ?"
Toàn bộ phòng thí nghiệm, trong nháy mắt lâm vào điên cuồng.
Dữ liệu kỷ lục chạy vòng mà Đinh Hổ đo được vẫn chưa đủ chặt chẽ chi tiết, vẫn chưa đủ khiến người khác phải điên cuồng. Nhưng dữ liệu trong phòng thí nghiệm thì vô cũng chặt chẽ chi tiết, đồng thời, nó còn được tích hợp đồng bộ toàn cầu.
Không ai có thể nghĩ đến, một chuỗi tham số thể trắc có thể chọc mù mắt người khác lại xuất hiện hời hợt như vậy.
Nương theo khảo nghiệm chuyên sâu, Trần Phong không ngừng thiết lập kỷ lục mới.
"Trời ạ, rốt cuộc thì cậu đã trải qua gen thức tỉnh như thế nào chứ? Lúc trước tôi từng xem qua tham số thể chếch của cậu rồi, rõ ràng là hạng trung mà thôi, chuyện này..."
Đinh Hổ tắt tiếng.
Trần Phong nhạy bén bắt được ba chữ "gen thức tỉnh" này, nhớ kĩ.
Rất tốt, lại là kỹ thuật khoa học mới.
Một ngày này, bận rộn trải qua đủ loại khảo nghiệm.
Thể trắc, khảo sát tâm lý, thẩm tra chính trị, lấy mẫu thể tế bào...
"Được rồi, hạ sĩ Trần Phong, cậu trở về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai, Tướng quân trở về căn cứ thì sẽ gặp mặt cậu sau."
Làm xong hết mọi chuyện, giáo sư u Dương sắp xếp.
Trần Phong nhịn cả một ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: "Giáo sư, mặc dù chỉ là tân binh nhưng tôi có một vấn đề mạo muội muốn hỏi."
"Hỏi đi."
"Tướng quân tên là gì vậy?"
"Hạ sĩ Trần Phong, cậu đang nói cái gì vậy? Lúc mới tới cậu không tham gia hội động viên tân binh? Không thấy Tướng quân?"
"Có thể là do tối qua, gen thức tỉnh đã khiến vài phần trí nhớ bị rối loạn, mặc dù tôi có chút ấn tượng, nhưng lại không dám xác định, cho nên mới cảm thấy nên hỏi trước một chút, để tránh cho ngày mai thất lễ."
"Cậu đã vào biên chế chính thức rồi, mặc dù sau khi trở về cậu có thể tự mình tìm hiểu, nhưng tôi cũng có thể nói cho cậu biết. Tên của Tướng quân là Đường Thiên Tâm."
"Nam hay nữ vậy?"
"Nữ."
"Đẹp không?"
"Phân tích từ góc độ thẩm mỹ học, thì dung mạo của Tướng quân không thể chê vào đâu được."
"Cám ơn, đây là tin tức tốt nhất mà tôi nghe được ngày hôm nay đấy."
Nhờ sự giúp đỡ của hệ thống tin tức cá nhân, Trần Phong một mình trở lại ký túc xá, sau đó bắt đầu tra cứu thông tin.
Số liệu tham trắc kinh người đã mang đến vô vàn thuận lợi cho hắn, không cần phải trình báo, quyền hạn của hắn trong hệ thống quân sự tự động đồng bộ thăng lên làm hạ sĩ.
Trần Phong nhìn một thông tin đang hiển thị, chỉ cảm thấy một trận bão táp đập thẳng vào mặt.
Lần này, lịch sử đã bị hắn thay đổi đến mức bản thân hắn cũng phải giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận