Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 182: Tự Mình Đẩy Mạnh Phong Trào Văn Hóa Phục Hưng

Bên trong phòng thu âm, Tần Lộ và nhà sản xuất âm nhạc nhìn nhau không nói nên lời.
Tần Lộ vẫn ổn, cô nàng đang tự phê bình bản thân.
Nhưng nhà sản xuất thì có cảm giác, dường như những kinh nghiệm và kiến thức nghệ thuật của mình bỗng chốc hóa thành một con số 0 tròn trĩnh.
Trên con đường nghệ thuật, chẳng có ngọn núi nào là cao nhất cả.
Leo qua ngọn núi này, chắc chắn sẽ thấy được một ngọn núi cao hơn.
Nhưng anh ta cảm thấy, độ cao mà Trần Phong đang đứng đã đạt đến trình độ anh ta không tài nào hiểu thấu.
Chẳng trách sau cái đêm thành danh kia, Trần Phong không những không thể hiện bất kỳ xu hướng suy tàn nào, mà ngược lại, ảnh hưởng của hắn trong giới âm nhạc lại như tên lửa không ngừng bay lên cao.
Tư duy của hắn phải bén nhạy đến mức nào, trí nhớ kinh người đến mức nào, 'khứu giác" âm nhạc phải kinh khủng ra sao, tố dưỡng chuyên ngành phải lớn đến nhường nào?!
Quá cường đại!
Sau khi giải quyết chuyện bên này xong, Trần Phong tiếp tục "ngựa không ngừng vó" trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu chỉnh sửa sắp xếp lại các bản thảo kịch bản của những bộ phim khoa học viễn tưởng hàng đầu thế kỷ 21, mà lần xuyên qua ngàn năm kia hắn đã thu thập được.
Trí nhớ của hắn rất mạnh, tiếc là trong cơ sở dữ liệu không thể tra ra được kịch bản hoàn chỉnh, chỉ có thể tự mình động thủ viết ra nội dung cốt truyện, chậm rãi trả lại bản gốc.
Hắn có thể nhớ tất cả các tình tiết và cảnh tượng hình ảnh, nhưng để biến những tình tiết và hình ảnh đó thành từng con chữ trên trang giấy, thì lại liên quan đến một lĩnh vực chuyên nghiệp khác: sáng tác kịch bản.
Ở một tuyến thời gian khác, từng chứng kiến thất bại về già của mình rồi, nên lần này, Trần Phong không có ý định tự mình làm những thứ mình không chuyên.
Hắn sẽ viết cốt truyện và những tình tiết đại khái ra, để Mạnh Hiểu Chu mời nhân viên chuyên nghiệp đến hoàn thiện kịch bản, cuối cùng, hắn sẽ đích thân sửa đổi bản thảo kịch bản.
Đến lúc quay phim, hắn cũng phải tự mình giám sát, nghiêm khắc kiểm định, cố gắng phục hồi hoàn chỉnh bản gốc của từng bộ điện ảnh.
Đáng tiếc, tất cả chuyện này không thể hoàn thành trong vòng một tháng được. Hắn định hoàn thành hết giai đoạn tiền kì, sau đó viết những thứ cần lưu ý của giai đoạn hậu kì vào danh mục những chuyện nhất định phải làm, để khi tuyến thời gian này tiếp tục vận hành, "hắn" sẽ làm theo những gì đã viết.
Chờ lần sau, khi bước vào ngàn năm sau, dĩ nhiên có thể thấy được hiệu quả của lần này là tốt hay xấu.
Công việc sáng tác quả thật biết cách giày vò người khác, chỉ "chuyên chở" vài bộ phim khoa học viễn tưởng thôi, mà đã tiêu hao hết nửa tháng thời gian của hắn rồi, xóa xóa sửa sửa, cố gắng đạt tới mức tinh chuẩn, thành phẩm "chuyên chở" cần phải đạt được trình độ thông suốt, tránh cho lúc làm giai đoạn hậu kỳ xong xuôi lại khiến tác phẩm "đi xa" so với bản gốc nguyên thủy.
Sau đó, Trần Phong lại bắt đầu điên cuồng sáng tác, dùng tốc độ nhanh nhất để viết hết ra toàn bộ, như một con ngựa đứt cương.
Trong vòng bốn ngày, hắn đã hoàn thành xong gần 30 ca khúc.
Hai từ "giếng phun" đã không đủ để hình dung tình huống của hắn lúc này, quả thực chẳng khác nào "núi lửa bùng nổ".
Nhóm ca khúc kinh điển vừa ra lò, không chỉ bao gồm những danh khúc song ngữ Hoa - Anh của giai đoạn 2000~2050, mà hắn còn thử nghiệm những ca khúc với phong cách mới của giai đoạn 2050~2100.
Tính thêm cả 4 ca khúc mà hắn đưa cho u Tuấn Lãng làm album thứ 2, thì hắn đã "chuyên chở" cả thảy 10 ca khúc vốn phải 50 năm sau mới xuất hiện trước mặt người đời, nhưng hôm nay đã chào đời.
Cách làm việc của hắn càng ngày càng bất chấp hậu quả.
Trần Phong biết hành động của bản thân đã dấy nên phong trào Văn Hóa Phục Hưng, vì vậy, dứt khoát dấy thật lớn thật mạnh, thật ác liệt luôn.
Lần này, hắn muốn phong trào Văn Hóa Phục Hưng bùng nổ mãnh liệt hơn nữa.
Sức ảnh hưởng của Văn Hóa Phục Hưng không chỉ giới hạn trong giới văn nghệ, mà do nó xuất phát từ văn nghệ nên mới mệnh danh như vậy.
Bản chất của Văn Hóa Phục Hưng thật ra là một loại trào lưu tư tưởng, cuối cùng kích hoạt hiệu ứng domino của phong trào tư tưởng và văn hóa.
Thứ đang tuôn trào chính là tư tưởng, là sự thay đổi tư tưởng của tất cả mọi người khi đắm chìm trong trào lưu phục hưng.
Đó là một làn sóng sáng tạo trong thế giới nghệ thuật, bùng nổ trong một khoảng thời gian ngắn, và cuối cùng, nó thúc đẩy tất cả các ngành còn lại phát triển, tiến về phía trước.
Nghệ thuật mang trong mình sức cảm hóa mạnh mẽ.
Sức cảm hóa này liên quan đến mọi phương diện, sẽ làm cho tất cả các thuộc tính tinh thần của con người trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi thời phục hưng được sinh ra, mọi người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi các tác phẩm nghệ thuật có chất lượng tốt hơn, không tự chủ được mà sinh ra sự ham muốn rằng cuộc sống của chính mình và của cả thời đại này phải tốt hơn.
Muốn thức tỉnh Văn Hóa Phục Hưng, mọi người cần có tinh thần dám nghĩ dám làm, tinh thần sáng tạo, và tinh thần tôn trọng khoa học và sự ham học hỏi.
Từ góc độ lịch sử mà nhìn, Văn Hóa Phục Hưng là món quà mà vũ trụ ban cho văn minh nhân loại.
Nếu ví toàn bộ nền văn minh như một "Tu tiên giả", thì Văn Hóa Phục Hưng chính là cảnh giới thức tỉnh mà những "tu giả" có thể gặp được trong cuộc đời.
Thời đại hiện tại chính là thời đại của công nghệ thông tin, mọi thứ ngoài xã hội đều bị thông tin hóa, nên có quá nhiều thông tin đã lấp đầy cuộc sống của mọi người, chiếm đoạt thời gian quý giá của mọi người.
Phim truyền hình, những tiết mục tạp kỹ giải trí kém chất lượng, những chương trình làm cẩu thả chỉ để thỏa mãn sự kích thích giác quan, thần tượng ảo...
Dưới vỏ bọc giải trí và tiêu khiển, những thứ này đang giết chết cuộc sống của mọi người một cách từ từ.
Một minh tinh đi vào nhà vệ sinh quên mang theo giấy, cũng có thể mua "hot search", leo lên tiêu đề trang đầu, xuất hiện trên dòng trạng thái Weibo của rất nhiều người.
Xem những tin tức rác rưởi này, chỉ khiến đầu óc của nhân loại bị đầu độc mà thôi.
Đây là một loại độc dược mãn tính, độc tính càng thấm sâu, càng ngăn cản bước tiến của nền văn minh nhân loại.
Con người đã mang theo một sức nặng để bước đi. Sức nặng này không chỉ là sự chống chọi với tự nhiên, không chỉ từ chiến tranh và bệnh tật, mà còn từ những thông tin độc hại được tạo ra bởi một số người vì theo đuổi lợi nhuận mà mất đi lương tâm.
Bởi vì những thứ tin tức rác rưởi tràn ngập, mà con người đã của thế kỷ hai mươi mốt đã không còn "đất" để thực hiện phong trào Văn Hóa Phục Hưng nữa.
Tiền xấu đuổi tiền tốt. Có rất nhiều nghệ thuật gia mang trong mình thiên phú, còn chưa kịp manh nha thì đã bị hoàn cảnh khó khăn khiến sáng tạo chết từ trong trứng nước.
Đã là người, ai chẳng phải ăn cơm.
Họa sĩ biến thành thợ quét vôi.
Nhà văn biến thành người viết content trong truyền thông.
Nhạc sĩ thì tập trung đạo nhạc.
Hết thảy đã là thói quen khó sửa, không thể cứu vãn.
Nếu như không có nhân tố can thiệp khác, có lẽ còn phải đợi thêm vài trăm năm, nhân loại mới có thể thức tỉnh từ cơn mộng mị thối nát này, cũng sẽ nhức óc vì "cổ nhân" lúc trước đã bê tha sống hoang phí cả mấy trăm năm, bóp cổ tay thở dài, cắn răng nghiến lợi, cực độ khinh bỉ.
May mắn chính là, thời đại này đã có Trần Phong.
Lúc trước, hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ, hắn không thể không nghĩ.
Cho nên, hắn tự mình làm hết thảy.
Hắn phải dùng những thứ sao chép vi phạm lương tâm và vô liêm sỉ kia, để khiến tất cả những ngôi sao giả tạo, những nhà nghệ thuật giả tạo đang sống uổng thời gian, sống giả tạo, làm việc giả tạo kia, chẳng còn có chỗ ẩn náu.
Hắn muốn cưỡng ép tất cả mọi người đuổi theo kịp tiết tấu của hắn mà tiến về phía trước.
Bắt đầu từ bây giờ, nếu các anh không cố gắng sáng tác, không cố gắng chế tạo tinh hoa, còn cho rằng chỉ cần tùy tiện viết một bài hát là có thể mua được "hot search", tùy tiện làm chút gì là có thể giữ "nhiệt",... nằm mơ đi! Những chuyện như thế từ đây sẽ chấm dứt!
Hắn sẽ dựa vào sức của chính mình, bắt đầu từ âm nhạc, cưỡng ép nhân loại sáng tạo ra một thời kỳ Văn Hóa Phục Hưng vốn dĩ không tồn tại.
Chờ đến ngàn năm sau, khi mọi người nhớ về cổ nhân, có lẽ vẫn sẽ cười nhạo trình độ khoa học kỹ thuật lạc hậu của đầu thế kỷ thứ hai mươi mốt, nhưng những kiệt tác nghệ thuật thì sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Hậu thế sẽ cảm nhận sâu sắc trình độ nghệ thuật của cổ nhân ngàn năm trước là đỉnh cao đến mức nào, đã để lại một tài sản tinh thần quý báu ra sao.
Chép xong ca khúc, Trần Phong chọn ra một bài, gửi cho Lộ Vy.
Lộ Vy trả lời: "Thật là khéo nha. Chung Lôi cũng đang ở chỗ tôi, cô ấy cũng vừa mang tới cho tôi một ca khúc mới, mà anh cũng vừa gửi tới một ca khúc mới. Hôm nay quả thực là song hỉ lâm môn mà. Anh có muốn tới đây bàn bạc một chút không?"
Trần Phong trả lời: "Vậy các cô cứ bàn bạc với nhau trước đi, sau đó xem ca khúc của tôi sau cũng được."
Hắn lau mồ hôi trên trán.
Mình có chút mệt mỏi.
Nên nghỉ ngơi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận