Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 360: Rốt Cuộc Hắn Là Ai?

Trần Phong ngửa đầu nhìn bầu trời.
Những lời nói quen thuộc.
Hàm ý bên trong tương tự với câu nói của Lại n 1000 năm trước.
Phim khoa học viễn tưởng, thực sự rất khó quay.
Hơn nữa, nhân loại trong thời đại này quá cứng đầu, quá tự tin, quá mê tín với nhận định của mình.
Nhất là những nhà khoa học như Đổng Sơn.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ cổng của căn cứ tiểu đoàn Thiên Tâm.
"Tôi cũng không tin những lời của Trần Phong, nhưng tại sao các anh lại vội vàng phản bác anh ta như thế chứ? Chẳng phải anh ta cũng chỉ xuất phát từ lý do vì tương lai của nhân loại sao? Các anh có thể để cho anh ta mở chiếc rương ra, mọi người cùng xem chứng cứ của anh ta thế nào đã. Có lẽ ...rất có thể... Ngộ nhỡ những điều mà anh ta nói là sự thật thì sao? "
Ba người Trần Phong nhìn lại, không khỏi sửng sốt.
Lâm Bố, người mới một tiếng trước đã mất toàn bộ cơ thể của mình, chỉ còn lại mỗi cái đầu, không ngờ đã thức tỉnh rồi.
Lúc này anh ta đang nằm trong một chiếc hộp cơ khí lớn, được đám người Scott đẩy vào.
Hộp y tế mới nhất này, vừa được phát triển từ linh cảm mà Trần Phong đưa ra, kết hợp các chức năng của một dụng cụ trị liệu quark và một cabin dinh dưỡng tuần hoàn nội bộ, hoạt động rất hiệu quả.
Theo lý thuyết, Lâm Bố khi rơi vào tình trạng này ắt hẳn phải hôn mê mới đúng.
Bằng không, anh ta sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn, bởi quá trình tái tạo cơ thể quá nhanh.
Nhưng Lâm Bố lại nghe nói đích thân Trần Phong sẽ tổ chức một cuộc hội nghị, nên anh ta quyết tâm duy trì trạng thái thức tỉnh đế đến đây nói chuyện.
Với sự hỗ trợ của cabin dinh dưỡng tuần hoàn nội bộ mới, mặc dù anh ta chỉ còn mỗi một cái đầu nhưng không hề bị tước đi 5 giác quan. Ống protein nối với cổ họng cũng có thể mô phỏng cơ thể, cảm ứng được nhu cầu của anh ta, đưa luồng không khí đến cổ họng và phát ra tiếng nói.
Có điều, người khác vẫn có thể đoán được nỗi đau thống khổ kinh người mà anh ta đang chịu đựng, từ những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên mặt anh ta.
Sự kiên cường 'điêu luyện' lúc này của Lâm Bố khiến người ta cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Đúng lúc này, lại có thêm một trận xì xào khác trong hình chiếu phẳng, cuối cùng thì phản hồi từ căn cứ Kim Tinh cũng đã đến.
Lại thêm một trận hỗn loạn và cười vang, biểu hiện của những người này còn quá đáng hơn cả những người ở gần căn cứ Hỏa Tinh.
Lâm Bố, người có uy tín cao trên Kim Tinh lập tức giận dữ: "Các anh cười cái rắm! Câm miệng cho lão tử! Tập trung nghe Trần Phong nói chuyện đi! CMN, anh còn cười nữa à? Lão tử..."
Trần Phong khẽ ho một tiếng: "Đây là phương thức liên lạc trường sóng hấp dẫn mới. Tốc độ truyền tin là tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ trễ khoảng vài phút."
Lâm Bố: "E hèmmm..."
Trần Phong lại nói: "Phải rồi, anh mau bảo người khác mang một cái chăn tới, quấn một quanh phần dưới của cái cabin dinh dưỡng trong suốt này đi, bằng không, lát nữa đang họp thì anh sẽ để mông trần mất, như vậy sẽ rất bỏng mắt."
Lâm Bố cảm thấy thật phiền phức.
Tôi ở đây để hỗ trợ cho cái tên ngốc nghếch như anh.
Thế mà anh lại kéo câu chuyện đến cái đũng quần của tôi à!
Không bao lâu sau, những người ở căn cứ vệ tinh Mộc Tinh và căn cứ Thổ Tinh ở nơi xa hơn cũng bắt đầu cười. Như vậy cũng tiết lộ sự thật rằng viện Titan không còn ở trên Titan nữa, mà nó đang ở gần Hỏa Tinh.
Cảnh tượng lại đông cứng, trở lại bầu không khí chợ cá mà Trần Phong vừa quen thuộc lại chán ghét.
Sau khoảng hai mươi phút, hỗn loạn lại dần dần lắng xuống, Kim Tinh bên kia cũng lấy biểu hiện của Lộ Tiên Phong làm đại diện, mặc dù không tin nhưng cũng nguyện ý nghe Trần Phong nói tiếp.
Đương nhiên, căn cứ Hỏa Tinh cũng là ý tứ này.
Tuy nhiên, các học giả tại viện nghiên cứu và căn cứ Thủy Tinh lại nhất quyết không thèm quan tâm, thậm chí còn có ý định bỏ chạy khỏi hội nghị này.
Lại còn có một ông già cặn bã, điên cuồng kéo chân Trần Phong - Đổng Sơn.
Lão già chết tiệt, chuyên gia đào hố đồng đội, nhưng lý luận của ông ta quả thật là một bộ.
Chí ít thì những người khác bởi vì sự truyền tin chậm trễ mà không thể phun ngay tại chỗ, còn ông ta thì hay rồi, đưa ra đủ loại thuyết như kiểu chân lý cổ đại mà kéo chân hắn.
Chẳng hạn như vòng lặp khép kín của thời gian, nghịch lý ông nội, thời gian không thể đảo ngược và năng lượng vô tận của vũ trụ vân vân mây mây...
Những gì Trần Phong vừa nói đều hoàn toàn vi phạm tri thức khoa học của các nhà khoa học.
Các nhà khoa học khôn ngoan, nhưng lại là khôn ngoan ngoan cố.
Nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra, kế hoạch lớn của Trần Phong e là phải chết từ trong trứng nước rồi.
Nhưng, ngay lúc này.
Một giọng nói mà hầu như mọi người đều có thể nghe được đột nhiên vang lên trong mạng lượng tử bên ngoài.
"Trần Phong, anh là ai?"
Trên mạng lượng tử, lần thứ hai, Lôi công khai hỏi Trần Phong!
Mà giọng điệu lúc này rất quái lạ!
So với sự ngờ vực nhẹ của lần trước, lần này thậm chí có thể nghe thấy sự tức giận của nó, nó có cảm giác bị lừa dối và thất vọng!
Mười phút sau, hội nghị video ồn ào như cái chợ cá lại lặng ngắt như tờ.
Gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc và bối rối.
Cuối cùng, Đổng Sơn lão đầu cũng ngậm miệng.
Cái quái gì thế?
Rốt cuộc thì Radium đối với thằng nhãi này có bao nhiêu chấp niệm chứ?
Trần Phong lại thở dài: "Thôi được rồi, để tôi nói cho các anh biết một chuyện khác vậy. Tên của Lôi nên là Lôi, là chữ thảo, không phải là Radium mà bà Curie đã phát hiện. Ý chí của nó có nguồn gốc từ ... vợ tôi, Chung Lôi."
Toàn thể náo động.
Tất cả đều bị sốc!
"Các anh đã nghe thấy đó, giọng điệu của nó đã thay đổi, và bây giờ, logic của nó đang ở một trạng thái rất kỳ lạ, thậm chí có thể nói là sắp sửa sụp đổ. Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu nó vượt qua được bình cảnh này, hoặc là nó có thể sụp đổ hoàn toàn, mất đi nhân cách giả và trở thành một AI bình thường. Sau đó, mọi người có thể lập tức gối cao đầu ngủ, tránh được một kiếp, lại còn có thể thu nhận thành quả thắng lợi của Lôi."
"Nhưng!"
Bang!
Trần Phong hung hăng đứng lên, đập mạnh vào mặt bàn, vô cùng khí thế.
"Đừng có mơ! Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến mức chỉ cần nằm cũng có ăn chứ! Tôi không nghĩ nhân loại nên đặt cược vận mệnh của mình vào việc Lôi có thể thành công hay không, bởi vì chúng ta không thể để thua! Các anh nghiêm túc một chút cho tôi, tôi thực sự không nói đùa với các anh. Cơ hội cuối cùng đang ở trước mắt, không thể bị bỏ lỡ bởi sự ngu dốt và kiêu ngạo của các anh được!"
Trông hắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì lại đang cười như một tên điên.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng nhận được tín hiệu, tất cả đều bị hắn làm cho kinh ngạc, từng tiếng hút khí truyền đến.
Ngay cả Đổng lão đầu, người nhảy cẫng cao nhất cũng phải ngậm miệng ngay lập tức.
Tất cả các kết quả nghiên cứu về Radium đều cho thấy, nó là một sinh mệnh giả, không có dao động cảm xúc.
Nhưng lúc này, nó đang hỏi Trần Phong với giọng điệu như người yêu đang than thở!
Nếu chỉ xảy ra một lần, có thể nói là tình cờ.
Nhưng đây là lần thứ hai.
Kể từ khi Radium ra đời, chỉ nói được ba câu, nhưng lại có đến 2 câu hỏi Trần Phong là ai?
Điều này đáng sợ như thế nào?
Vậy câu hỏi đặt ra là, hắn là ai?
Có thực sự như những gì hắn nói, hắn là chồng của Chung Lôi đại sư, là Trần Phong đại sư hay không?
Vậy mối quan hệ giữa Lôi và Chung Lôi là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận