Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1193: Trực Giác

"Anh thấy phân tích của tiến sĩ Dương đúng không?"
Phồn Tinh hỏi Trần Phong.
Trần Phong khẽ gật đầu: "Điều này có lẽ sẽ đúng. Nhưng biết đối phương là ai chỉ là một khía cạnh. Điều quan trọng là cách ứng phó sau này như thế nào, làm thế nào để biến sự hiểu biết của đối phương thành phương tiện giải quyết vấn đề của nhân loại."
Trần Phong dứt lời thì không nói thêm gì nữa, lại tiếp tục nhìn chằm chằm chiến trường của Đồng Linh, suy nghĩ của hắn cũng đã bay đến 300 năm sau.
Lần này, hắn không biết rằng sau 300 năm nữa vũ trụ sẽ như thế nào.
Mười tuyến thời gian đã trôi qua, thế giới đã thay đổi rất nhiều.
Trần Phong và nhân loại vẫn đang tập tễnh tiến về phía trước từng bước một.
Sức đề kháng của nhân loại mỗi lúc lại một lâu hơn.
Từ lần đối kháng này đến lần chạm trán khác, nhân loại liên tục ép đối phương phải tung càng lúc càng nhiều quân át chủ bài.
Tâm tính của Trần Phong cũng đã trải qua mấy lần xoay vần, từ trạng thái bàng quan thờ ơ ban đầu đến khi tràn đầy tuyệt vọng, sau đó là không cam lòng và kiên trì, sau đó lại tự mình nhóm lên ánh lửa rạng đông, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Điều duy nhất không thay đổi chính là sự thay đổi.
Lần này, vào thế kỷ thứ 28, nhân loại sở hữu công nghệ năng lượng thực mà đại diện chính là quả bom Toái Diệt, bắt đầu khám phá năng lượng ảo theo chiều sâu, đạt được năng lực hành trình tuần tra với tốc độ gấp 500 lần vận tốc ánh sáng, nhân loại đã phát triển và vượt xa bất kể cái gì gọi là nền văn minh hùng mạnh của bất kỳ thời đại nào, nhưng đối phương cũng đã tạo ra được sinh vật năng lượng ảo.
Gấu nước thủy tinh không phải là thứ mà mắt kép có thể nắm giữ trong tay được.
Điều này tiết lộ một vấn đề rằng, đối phương đang xâm nhập vào vũ trụ năng lượng thực, có ý đồ phá vỡ rào cản giữa các thế hệ vũ trụ, chân chính giáng lâm.
Kẻ đứng sau màn không còn bàng quan đứng ngoài cuộc nữa, mà muốn tự mình ra tay.
Bắt đầu từ giây phút này, kẻ thù của nhân loại không còn là mắt kép nữa, mà là kẻ đầu têu đứng sau màn.
Cuộc chiến đã tăng lên ở một cấp độ khác.
Như vậy, Đồng Linh, rốt cuộc thì cô có thể làm được đến trình độ nào?
Sau khi Đồng Linh chém đứt con gấu nước đầu tiên, bước chân của cô không hề dừng lại, bóng dáng của cô lóe lên, cô lại xuất hiện bên cạnh một gấu nước khác.
Lại thêm một đao tưởng chừng chẳng hề hấn gì.
Lưỡi đao lại một lần nữa xuyên qua không gian không chút suy hao và phóng tới thân thể của gấu nước thủy tinh, xé nát cơ thể của đối phương.
Cô đã chứng minh một điều, cùng một loại công nghệ nhưng nếu được sử dụng trong tay của những người khác nhau với những kỹ năng khác nhau, thì kết quả có thể đạt được sẽ là một trời một vực.
Cô đã chứng minh giá trị của nhân lực.
Đao thứ hai của cô đã cung cấp thêm rất nhiều thông tin cho các kỹ thuật viên.
Trong báo cáo phân tích mới, rốt cuộc thì mọi người cũng biết cô ấy đã làm được điều này như thế nào.
Giữa gấu nước năng lượng ảo và năng lượng thực của vũ trụ không phải là không có liên hệ.
Tác động của gấu nước năng lượng ảo đối với mức năng lượng của không gian lân cận cũng không phải là dạng khuếch tán hoàn toàn.
Có thể xem nó như một dòng nước xoáy.
Trên Trái Đất, khi hình thành dòng nước xoáy sẽ hiện ra những đường vân xoắn ốc rõ ràng.
Các đường vân cao có thấp có.
Chỗ lõm năng lượng thực do loài gấu nước tạo ra có nguyên lý tương tự đối với sự hấp thụ năng lượng trong vũ trụ năng lượng thực.
Có vô số đường nét được tạo ra từ không khí trống rỗng trong vũ trụ, liên kết với gấu nước, giống như một con nhím biển lông dài đang xoay tròn với tốc độ cao.
Những đường nét vô hình này có mật độ cực kỳ dày đặc, như thể lấp đầy toàn bộ không gian, tạo thành một đường viền mức năng lượng tổng thể.
Tuy nhiên, vẫn tồn tại những khe hở.
Chỉ cần có thể tìm ra được khe hở giữa những đường hấp thụ năng lượng này, rồi tung đòn tấn công dọc theo khe hở, là có thể tránh được hiệu ứng giảm mức năng lượng và phô diễn toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng không hiểu Đồng Linh đã làm điều đó như thế nào.
"Thiết bị giám sát của chúng ta mà còn không thể tìm ra đường hấp thụ năng lượng của đối phương, thì làm thế nào mà Đồng Linh lại tìm ra được kẽ hở và điều khiển chính xác hướng đi của lưỡi đao như thế nhỉ?"
Đây không chỉ là vấn đề thắc mắc của riêng đám kỹ thuật viên, mà còn là vấn đề đau đáu trong lòng của Tần Quang và tất cả các chiến sĩ.
Nhưng Đồng Linh không thể trả lời cho bất kỳ ai được, cô vẫn còn trong tình trạng "hôn mê", ý thức vẫn chưa được đánh thức.
Cô đã bước vào một trạng thái huyền diệu khó tả.
Cô vẫn đang tung ra một cuộc tấn công như vũ bão.
Chuyển động của T100 không thể nhận ra, tốc độ cực nhanh, tư thế cực kỳ ưu mỹ, giống như một vũ công đang nhảy múa trong gió.
Mọi thứ trông thật tự nhiên, đẹp đẽ và tràn đầy sát khí.
Nếu là người cực kỳ quen thuộc với Trần Phong, hẳn có thể biết được thứ mà bây giờ Đồng Linh đang ỷ vào cái gì.
Chính là… trực giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận