Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 144: Rốt Cuộc Là Cậu Muốn Nói Cái Gì?

Đêm khuya đen nhánh, trăng sáng sao thưa.
Trần Phong đứng ở ban công phòng mình, nhìn ra bầu trời xa, suy nghĩ viển vông.
Tích tích tích.
Thanh âm nhắc nhở vang lên, dưới lầu nào đó chủ nhân của nó đã trở về.
Trần Phong cầm lấy máy truyền tin, "Anh Hổ, về rồi à?"
Giọng Đinh Hổ truyền đến có chút mệt mỏi, "Có việc sao?"
"Tâm sự không?"
"Tôi tới đây."
Ba phút sau, Đinh Hổ xuất hiện trên ban công trong phòng Trần Phong, bắt chéo chân ngồi, trong tay cầm một cái cốc, bình luận, "Chậc chậc, đãi ngộ của thượng úy quả là tốt, thức uống tươi ngon hơn của tôi."
"Anh Hổ đừng đùa, anh vừa làm nhiệm vụ về sao?"
Trần Phong phát hiện trên mặt Đinh Hổ có một vài vết đỏ, đó là vết tích của dụng cụ trị liệu nguyên tử vừa mới xâm nhập chữa trị vết thương không lâu.
"Đúng vậy, một trạm thu gom trên Rhea (1) bị sụp lún, tổn hại thiết bị tổn hại, tôi đưa một đội sửa chữa qua đó."
"Vết thương trên mặt anh là sao?"
"Lúc chúng tôi đang lần nữa dựng lại thiết bị, thì một trận sụp lún xảy ra."
Trần Phong kinh hãi, "A? Có thương vong sao?"
"Hi sinh ba chiến hữu, may mắn là cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành."
Trần Phong yên lặng hồi lâu.
"Anh Hổ, lúc thấy chiến hữu hi sinh, anh có đau khổ không?"
"Tại sao lại đau khổ? Cậu không biết trạm thu gom đó quan trọng thế nào đâu. Hy sinh khi đang làm nhiệm vụ trọng đại là một loại vinh quang, tôi sẽ không đau lòng vì sự hi sinh của chiến hữu, nhưng sẽ thấy kiêu ngạo vì bọn họ. Tôi cũng không hy vọng đến lúc mình hy sinh, người khác cũng vì tôi mà xuất hiện bất kỳ ám ảnh tâm lý nào, ảnh hưởng đến tư duy và phán đoán."
"Nhưng chẳng phải bọn họ chết rồi sao? Sao anh máu lạnh quá vậy?"
Đinh Hổ trầm tư mấy giây, "Lúc đó tôi muốn cứu bọn họ. Tôi dùng thân thể chặn lại sự sụp đổ. Nhưng vì bọn họ mặc giáp công trình không mặc Tinh Phong Giáp rắn chắc, bọn họ sẽ vẫn phải chết. Nếu có thể, tôi tình nguyện chết thay bọn họ. Tôi không máu lạnh, chỉ là tôi biết không nên khổ sở mà thôi."
Trần Phong suy nghĩ những lời của Đinh Hổ thật lâu.
"Sống lý tính như vậy, không giống người chút nào, giống máy móc hơn."
Đinh Hổ hỏi lại, "Sao lại nói vậy?"
"Trước tiên chúng ta nói về định nghĩa sinh vật. Anh Hổ, anh có biết phage E. coli có kết cấu thế nào không?"
Trần Phong nói, rồi bảo trợ thủ AI Vi Vi chiếu kết cấu lập thể của vi khuẩn ra.
Trước đây Đinh Hổ đương nhiên chưa từng chú ý đến những tri thức nguyên thủy như thế, đây là lần đầu, nên anh ta cảm thấy rất hứng thú.
Trần Phong chỉ vào hình chiếu vi khuẩn nói: "Trông có giống phi thuyền đầu tiên mà nhân loại dùng để bay lên mặt trăng không?"
Đinh Hổ gật đầu, "Rất giống, thật sự là một sinh vật có kết cấu tinh xảo, thiên nhiên quả là không thể tưởng tượng nổi."
"Anh cho rằng đây rốt cuộc là sinh vật hay máy móc?"
Đinh Hổ suy nghĩ một chút, "Theo một ý nghĩa nào đó thì là máy móc."
Trần Phong hỏi lại, "Nhưng vi khuẩn cũng có DNA."
Đinh Hổ suy nghĩ một chút, "À, vậy là sinh vật, nhưng nuôi cấy nhân tạo, bây giờ chúng ta cũng có thể trực tiếp chế ra vi khuẩn."
Trần Phong cười cười, "Vậy anh nói xem, như thế có nghịch lý không? Chúng ta có thể nuôi cấy, nhưng thiên nhiên cũng có thể nuôi cấy. Vậy cuối cùng nó là máy móc hay sinh mệnh?"
Đinh Hổ bị Trần Phong làm cho mơ hồ, yên lặng không nói.
Trần Phong thở dài, "Thật ra nhân loại chúng ta, cũng chỉ là một vi khuẩn được phức tạp lên hàng trăm ngàn lần mà thôi. Đó là bản chất thật của chúng ta."
Đinh Hổ dứt khoát phủ nhận, "Nhưng cho đến tận nay, dụng cụ nguyên tử vẫn không thể trực tiếp chế tạo ra nhân loại."
Trần Phong nói, "Đó chẳng qua là bây giờ, qua ngàn năm nữa thì sao? Anh cảm thấy có khả năng không?"
Đinh Hổ ròng rã suy tư năm phút đồng hồ, "Khả năng?"
Trần Phong không trả lời anh ta, chỉ nói: "Về lý thuyết, miễn là chúng ta có thể tạo ra các nguyên tử từ điểm tới điểm, thì chúng ta sẽ có thể tạo ra con người từ điểm tới điểm. Nhưng tại sao các nhà nghiên cứu lại từ bỏ nghiên cứu và tất cả kết quả của mọi lý thuyết suy luận, chỉ có một câu trả lời duy nhất, đó là, nó không bao giờ có thể được thực hiện, bởi vì yếu tố khó khăn là vô hạn."
Đinh Hổ rất ngạc nhiên, "Cậu đã thấy nó sao?"
"Đúng, tôi đã đọc các bài báo liên quan. Anh đoán xem các nhà nghiên cứu nói khó ở chỗ nào? Bản chất cơ thể người, không phải chỉ là sự kết hợp của các kết hợp phân tử hữu cơ khác nhau sao? Hệ số của độ khó tại sao lại là vô hạn?"
Đinh Hổ bị Trần Phong hỏi đến mơ màng.
"Anh Hổ, tôi cho anh biết đáp án. Vì chúng ta có thể phục chế nhục thể, nhưng không phục chế được tư duy, không phục chế được tình cảm. Tư duy và tình cảm phức tạp đến mức làm sự vật phức tạp đến vô tận, thậm chí có thể chứa đựng toàn bộ vũ trụ, nên chúng ta vĩnh viễn không có khả năng “tổng hợp” nhân loại. Con người mà chúng ta có thể tổng hợp, chỉ là cái xác rỗng. Có thể lặp đặt con chip bên trong, để nó được thúc đẩy bởi điện sinh học mà thực hiện một động tác trông giống hệt người thật, nhưng nó vẫn không phải là một con người thật sự."
Những gì Trần Phong nói là nghiên cứu của một nhóm các nhà khoa học tại hai trăm năm trước trước, luận văn công khai có thể kiểm tra, có trong tài liệu giảng dạy của bậc THCS.
Đương nhiên từ sau khi nghiên cứu nhiều lần thất bại, chính phủ đã ra lệnh dừng hạng mục này.
Mặc dù hạng mục thất bại, cũng hết sức vi phạm cương thường luân lý, nhưng lại cung cấp cho khoa học một tham khảo quan trọng.
Đinh Hổ nhíu mày nhìn Trần Phong, "Cuối cùng là cậu muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn nói, bạn bè, anh em, chiến hữu, thân nhân chết đi, chúng ta sẽ đau khổ và nên đau khổ. Bởi vì tình cảm là nhu yếu phẩm của chúng ta. Nếu không có tình cảm phong phú, nhân loại không còn là người, mà là máy móc. Thậm chí tôi còn cho rằng, ví dụ như vi khuẩn, hoặc động/thực vật có hành vi chỉ có thể dựa trên bản năng sinh học, nhưng không thể tạo ra các hành vi vi phạm bản năng thông qua phán đoán cảm xúc, thì không phải sinh mệnh!"
"Chúng đều là máy móc của thiên nhiên. Máy móc thiên nhiên và máy móc do nhân loại chúng ta chế tạo khác nhau ở chỗ, máy móc cho quy tắc vũ trụ và thiên nhiên liên thủ sáng tạo tinh vi hơn, những cỗ máy do con người tạo ra vẫn chưa đạt được độ chính xác đó, không có sự khác biệt thiết yếu nào."
"Chỉ khi sinh ra tình cảm phong phú, mới đại biểu cho một sinh vật thoát ly khỏi loại hình máy móc. Đối với con người chúng ta, lý do tại sao chúng ta là một chủng tộc quan trọng sống trong vũ trụ, lý do tại sao chúng ta muốn tiếp tục tồn tại, thứ chúng ta cần bảo tồn không phải là thân thể của chúng ta, mà suy nghĩ của tất cả nhân loại! Có tư duy, có tình cảm, chúng ta mới có tư cách coi chính mình là văn minh chân chính!"
"Không có tình cảm, vậy chúng ta và những động vật quý hiếm tuyệt chủng trong dòng sông lịch sử có gì khác biệt? Vậy đối với vũ trụ, nhân loại chúng ta cũng chỉ là những sinh vật đáng thương bị tuyệt chủng, một thứ máy móc đáng trân quý mà thôi."
"Lý do chúng ta không chịu từ bỏ, lý do chúng ta vẫn muốn tiếp tục sống sót, lý do mà trong vài trăm năm qua, một số người đã sẵn sàng lấy một con tàu vũ trụ chất đầy gen để vượt qua “rào cản” xâm nhập ra ngoài Thái Dương Hệ, cố gắng chạy trốn để tiếp tục cuộc đua. Ngay cả khi không còn hy vọng gì, mọi người vẫn muốn sống. Đó là vì cảm xúc của chúng ta nói rằng chúng ta không muốn kết thúc!"
"Cho dù là hi sinh, cũng là tình cảm ẩn núp sâu tận đáy lòng của tất cả mọi người, nó mới chính là thứ khiến chúng ta nguyện ý hi sinh, mà không phải là thứ logic chó má! Nếu thật sự suy nghĩ leo logic, sẽ không có ai nguyện ý chết đi cả! Bởi vì sinh tồn là thứ logic căn bản thấp nhất! Tình cảm của chúng ta một mực tại chiến thắng logic, nhưng vì cái gì mà từ trước đến giờ các người vẫn không chịu tỉnh lại?"
"Anh Hổ, anh tỉnh lại đi! Logic đúng là thứ đồ tốt, nhưng dù logic có hoàn thiện thế nào cũng không có khả năng thay thế hoàn toàn sự cần thiết của tình cảm. Người như anh, Đường tướng quân cũng vậy, tất cả mọi người cũng vậy. Chẳng lẽ các người thật không ý thức được tình trạng hiện tại rất kỳ quái sao?"
Trần Phong bắt lấy bả vai Đinh Hổ, rung lắc mãnh liệt.
"Chiến hữu của anh vừa mới hy sinh! Anh dùng sinh mệnh của mình để cứu cũng không cứu được! Anh phải cảm thấy khó chịu mới phải, dù là người kiên cường đến không rơi lệ, nhưng ít nhất anh cũng phải bộc lộ sự đau khổ chứ!"
----
(1) Rhea: là vệ tinh lớn thứ hai của Sao Thổ và là vệ tinh lớn thứ 9 trong hệ Mặt Trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận