Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 171: Một Tin Tốt Và Một Tin Xấu

Mọi việc đều có tính hai mặt, cũng giống như tiền xu luôn có hai mặt.
Càng đến gần rào chắn của kẻ xâm lăng, sự thâm nhập tư duy càng lúc càng lớn, liền biến thành cưỡng ép khống chế, tạo nên sự hỗn loạn trong đám hành khách ở khu sinh hoạt, nhưng đồng thời, cũng trợ giúp cho việc nghiên cứu hạng mục.
Tâm trạng của Trần Phong cũng dần tốt hơn.
Thẳng thắn mà nói, tâm trạng của hắn không hề giãy dụa hay phải đắn đo suy nghĩ gì cả, nếu như chuyện đã là tất yếu, thì chỉ cần đạt được mục đích, hắn sẽ không chút do dự mà buông bỏ tính mạng của tất cả mọi người, kể cả hắn.
Có một số việc không phải chỉ cần muốn là được.
Trần Phong nghỉ ngơi chưa được bao lâu, thì lại nhận được thông báo từ Đường Thiên Tâm.
Bên ngoài rối loạn rồi, hơn nữa, càng lúc càng hỗn loạn.
Cô nàng đã không thể khống chế cục diện được nữa.
Khi Trần Phong lại xuất hiện ở khu sinh hoạt một lần nữa, Đường Thiên Tâm đang ở trong quảng trường chờ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt ủ mày chau.
"Anh nhìn đi."
Đường Thiên Tâm chỉ về hướng xa xa.
Bốn góc của quảng trường rộng lớn.
Cửa quán rượu, trong sân bóng rổ, ngoài cửa quán Net, một đám nam nữ chẳng thèm phân biệt cứ thế đánh nhau, loạn thành một đống.
Đây thực sự là đánh thành một đống.
Hiện trường không có tiếng kêu gào chém giết, chỉ có âm thanh quyền cước va vào xương thịt bình bịch răng rắc.
Đám người này đánh thì đánh, nhưng vẫn tránh né tổn hại đến vật phẩm hay dụng cụ xung quanh, không làm hư một ngọn cây cọng cỏ, không đánh gãy một cái bàn cái ghế nào cả...
Mặc dù bọn họ đánh như thể muốn lấy mạng của đối phương, nhưng lại vô cùng văn minh lịch sự.
Trong hiện trường, từ những người đang "đào thải" lẫn nhau ra, những người khác thì vẫn sinh hoạt bình thường, nên làm gì thì vẫn làm nấy.
Thí dụ như có một cặp cha mẹ đang kéo con mình ngồi trên ghế dài đối diện bồn hoa trong công viên, bổ túc số học.
Mà khi người bên cạnh đang đánh nhau, còn cẩn thận né tránh, không làm ảnh hưởng đến một nhà ba người này.
Trần Phong thử nghe lén vài câu, ừm, một câu cũng không hiểu, không thuộc trình độ của hắn.
"Tôi thực sự không có cách nào cả, khống chế không được. Toàn bộ lực lượng an ninh đều được phái ra ngoài rồi."
Đường Thiên Tâm thở dài: "Cứ theo cái đà này, không cần một hai ngày, chỉ e rằng tất cả mọi người đều sẽ xuất hiện loại tình trạng này, toàn bộ hành khách sẽ mất ráo."
Trần Phong rơi vào suy tư.
Dù sao hắn cũng đang nhàn rỗi, chi bằng vận dụng đầu óc một chút xem thử có thể giải quyết được vấn đề này hay không, cũng xem như tôi luyện bản thân vậy.
Hắn nói: "Chúng ta đến phía trước phân tích tình huống một chút. Để xem xem, bọn họ đánh nhau kịch liệt như vậy nhưng lại không tổn hại đến chiến hạm, có phải có nghĩa là, bảo vệ chiến hạm chính là tôn chỉ hành vi của bọn họ, cấp độ ưu tiên cực cao hay không?"
Đường Thiên Tâm gật đầu, "Đúng, mặc dù nhìn có vẻ như bọn họ ngang ngược bất chấp lý lẽ, nhưng quả thực, hành vi của bọn họ đang tuân theo một logic nhất định nào đó."
"Cho nên chỉ cần chúng ta tìm được logic của bọn họ, thì chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề này."
Đường Thiên Tâm sững sờ, nhanh chóng tỉnh táo lại: "Khiến anh chê cười rồi."
"Sao?"
"Nhẽ ra tôi phải am hiểu cách xử lý những chuyện tương tự như thế này mới đúng, nhưng tôi lại hoảng loạn quá mức."
"Không sao đâu, không ai trách cô cả, cô vừa mới khôi phục lại cảm xúc chưa được bao lâu, cần có thời gian để thích ứng với loại năng lực vốn dĩ bẩm sinh của nhân loại này."
Đường Thiên Tâm lắc đầu: "Nhưng thời gian còn lại của chúng ta đâu còn bao nhiêu, tôi cũng không có tư cách từ từ hưởng thụ sự mềm yếu này."
Bỗng nhiên, cô nàng rơi vào trầm tư, không còn quan tâm đến "chiến trường" phía trước nữa.
Không lâu sau, cô nàng đã có kết quả phân tích.
Sở dĩ những người này muốn chém giết lẫn nhau, mục đích là để chứng minh gen của bản thân xuất sắc, cũng đào thải hết những người mà bản thân họ cho là không đủ ưu tú.
Động cơ hành vi của những người này xuất phát từ bản năng "con" của nhân loại.
Chính là bản năng sinh sản của chủng tộc.
Giống như tất cả sinh mệnh khác trên Trái Đất, khi cá nhân thành niên rảnh rỗi không có việc gì làm, bản năng ưu tiên cao nhất chính là sinh sản.
Hiện tại, những người này đều bị ảnh hưởng của sự thâm nhập, càng lúc càng sâu. Suy nghĩ tiềm thức bị bóp méo, khiến mọi thứ trở nên cực đoan, chỉ biết tuân theo bản năng tối cao.
"Tôi vừa mới tra xét tình huống bên khu sản xuất, phát hiện bên kia vẫn ổn định. Cho nên tôi cho rằng, bởi vì hiện tại những người này quá rảnh rỗi, cho nên bọn họ mới hành động theo bản năng với mục tiêu duy nhất là sinh sản." Đường Thiên Tâm vỗ tay một cái: "Chúng ta nên tìm cho bọn họ một chút chuyện để làm. Khiến bọn họ còn thời gian rảnh để suy tính đến chuyện sinh sản nữa."
Trần Phong hỏi: "Vậy tại sao người bên khu sản xuất vẫn ổn định? Logic của cô có chút mâu thuẫn đấy."
"Chiếc chiến hạm Tinh Không này vốn dĩ được thiết kế để bay đến Proxima, thời gian bay kéo dài đến bốn mươi năm. Cho nên, ngay từ lúc trước khi cất cánh, phái lưu vong đã lập ra quy định cực kỳ khắc khe, nếu dám bỏ rơi nhiệm vụ chểnh mảng công việc thì bọn họ sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc. Trong thời gian làm việc bên trong khu sản xuất, không ai dám lơ là hay có suy nghĩ nào khác cả."
Trần Phong kinh ngạc: "Sao tôi không biết có loại quy định này nhỉ?"
Đường Thiên Tâm tức giận kinh bỉ hắn một tiếng: "Làm một tên giặc cướp, xin anh có chút xíu tự giác đi. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng hỏi những thứ này, thì làm gì có ai nói cho anh biết."
"Được rồi. Cứ xem như phân tích của cô chính xác, nhưng chẳng phải cô đã nói rằng, sinh sản là bản năng tối cao sao? Vậy bọn họ còn sợ trừng phạt gì chứ?"
"Bởi vì sự trừng phạt này chính là bị trục xuất ra ngoài vũ trụ, tính mạng cũng mất rồi, thì dĩ nhiên là chẳng có tư cách sinh sản nữa. Sinh tồn chính là điều kiện tiền đề để sinh sản."
Trần Phong gật đầu: "Được rồi, chúng ta tìm một chút chuyện cho bọn họ làm vậy."
Không lâu sau, hết thảy những ai còn có thể nhúc nhích đều phải nhận chỉ thị đi đến khu sản xuất.
Mệnh lệnh của Trần Phong chính là, để cho những người này phá giải những vấn đề toán học hóc búa mà trước đây nhân loại chưa giải quyết được, phải giải quyết toàn bộ mấy ngàn vấn đề toán học mới được dừng lại.
Về phần những người đã chết, thôi vậy, không quản được nhiều như vậy.
Mà người nào còn sống, thì đem về cứu chữa, sau khi chữa xong thì cắm đầu vào giải toán.
"Để người ta giải toán mãi không xong, chuyện này chỉ có anh mới hạ thủ được."
"Có sao đâu, dù gì thì bây giờ năng lực tư duy logic của bọn họ cũng mạnh như vậy, chỉ có toán học mới có thể khiến bọn họ choáng váng thôi. Mặc dù tôi chẳng am hiểu toán học cho lắm, nhưng chuyện này không trở ngại việc tôi làm khó kẻ khác đâu."
Đường Thiên Tâm bị cái suy nghĩ 'thanh tân thoát tục' của hắn làm cho kinh hãi, chỉ có thể nói "giỏi lắm".
Thời gian trôi qua từng ngày, khoảng cách giữa chiến hạm Tinh Không và phần rìa càng ngày càng gần.
Thông qua phân tích hoạt động sóng não của Lâm Bố, tổ nghiên cứu đã dần dần nắm được vô số thông tin.
Hiển nhiên, để chuyển hóa một tần số sóng phóng xạ mà nhân loại không thể hiểu được thành một loại tần số dễ hiểu, là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Mỗi một lần sóng não của Lâm Bố biến hóa, đều ẩn chứa một lượng thông tin cực kỷ khổng lồ.
Nếu như không nhờ sức chứa kinh người của Internet lượng tử, nếu như năng lực lưu trữ thông tin điện tử của nhân loại vẫn đang dừng lại ở đầu thế kỷ thứ hai mươi mốt, chỉ e là chỉ cần 1/1000000 lượng thông tin này thôi, cũng đủ để lấp đầy hết thảy đĩa cứng của toàn bộ nhân loại rồi.
Nhân viên nghiên cứu cần phải thông qua tính toán một lượng thông tin cực lớn, nỗ lực đơn giản hóa, không ngừng tinh giản những thông tin này, tìm ra quy luật bên trong nó, và cuối cùng, mới có thể tổng kết thành một thông tin đơn giản dễ hiểu.
Ngày hôm đó, u Thanh Lam đẩy cửa phòng làm việc của Trần Phong ra, nói:
"Trần Phong, có một tin tốt và một tin xấu tôi cần phải nói với anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận