Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 462: Tâm Sự Của Lộ Vy

Buổi chiều nọ, Trần Phong hiếm hoi lắm mới trở về chốn cũ.
Hắn bước đến dưới lầu của tòa cao ốc nơi đặt Studio Cỏ Lau, khu công nghiệp văn hóa Hán Châu.
Kỳ thực, với những gì mà lần này Lộ Vy đã làm cho hắn, hắn nên chủ động đến chào hỏi khi vừa mới về nước.
Nhưng hắn đã không đến.
Trần Phong cũng không muốn cư xử thiếu lễ độ như vậy, nhưng hắn có nỗi khó xử riêng của mình.
Hắn đang cố tình làm nguội lần gặp mặt giữa Lộ Vy và mình.
Hắn đã sớm nhận ra Lộ Vy có cảm tình không thích hợp với mình từ lâu, nhưng hắn không muốn mất đi người bạn này, vả lại, hắn cũng đã mang ơn Lộ Vy quá nhiều, đồng thời, hắn cũng tràn đầy tin tưởng vào sự tỉnh táo và sự nội liễm của Lộ Vy.
Hắn cho rằng hai người nhất định sẽ vì quý trọng tình cảm trước mắt mà tỏ ra bình thường, mặc dù thời gian có thể vun đắp tình cảm, nhưng nó cũng thể hao mòn tình cảm.
Trần Phong muốn đem vấn đề này giao cho thời gian giải quyết.
Ánh mắt của hắn có thể vượt qua thời gian, từ tương lai nhìn thấy kết cục của hiện tại.
Trong tất cả các tuyến thời gian trong quá khứ mà Trần Phong biết, dù sự nghiệp nghệ thuật của Lộ Vy đi đến đâu, thì vấn đề tình cảm của cô hầu như không có gì thay đổi nào.
Đơn độc một mình, cả đời.
Thậm chí, ngay cả trong lịch sử ban đầu, khi cả hai hoàn toàn không biết nhau, Trần Phong cũng đã nhìn thấy kết quả tương tự trong tiểu sử cá nhân của cô.
Nếu như khắc tinh của u Quốc Hoa là những căn bệnh nan y, thì khắc tinh của Lộ Vy có thể chính là sự cô đơn.
Vì vậy, Trần Phong không thể xác định được rằng, liệu lựa chọn cuối cùng của cô có liên quan gì đến mình hay không, hay đó là vận mệnh không thể tránh khỏi.
Vận mệnh kỳ diệu ở chỗ, có đôi khi bạn biết điều gì sẽ xảy ra, tương lai sẽ xảy ra những gì, nhưng bạn không thể chắc chắn cái gì là đúng, cái gì là sai.
Nhưng lần này hành động xúc động trái với lẽ thường của Lộ Vy đã vượt quá khỏi dự liệu của hắn, khiến hắn có cảm giác nguy hiểm.
Cho nên, sau khi về nước, hắn chỉ gọi điện thoại tỏ lòng biết ơn, miệng hứa sẽ viết tặng cô một bài hát nữa, có dịp thì đi ăn bữa cơm, nhưng hắn lại giả vờ bận bịu nhiều việc, chậm chạp chưa có động tĩnh gì.
Bây giờ, lại phải bắt đầu một đợt bán bài hát quy mô lớn mới, nếu không trực tiếp đến thăm hỏi thì quả thực có chút quá đáng.
Trở lại chốn cũ, tâm tình lúc này của Trần Phong đã khác.
Đứng dưới lầu, hắn nhớ tới những lần liên tiếp đụng vào tường, lúc hắn gặp vô vàn trắc trở, chính là Lộ Vy đã cho hắn cơ hội đầu tiên.
Sự giúp đỡ của Lộ Vy không chỉ có bấy nhiêu.
Trong bữa tiệc sinh nhật của cô, cô đã không ngần ngại đắc tội với Chu A, làm chỗ dựa giúp Trần Phong, sau đó còn giới thiệu u Tuấn Lãng với Trần Phong.
Cũng trong bữa tiệc sinh nhật ấy, cô đã giúp Trần Phong đẩy bài hát, nhường sân khấu cho Chung Lôi mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào, còn giúp Chung Lôi xây dựng danh tiếng của mình.
Khi một số người có ảnh hưởng từ Bắc Kinh nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trong tay Trần Phong, cô đã kéo Trần Phong đến bàn ăn, lặng lẽ bày tỏ lập trường của mình.
Cô vốn xuất thân cao quý, nhưng vẫn luôn dùng đôi cánh của mình để che mưa chắn gió cho Trần Phong, bất kể hắn có hồi báo hay không.
Nếu sau đó Trần Phong không nói toạc mọi thứ cho cô biết, thì thậm chí cô còn chẳng có ý định tranh công, mà chỉ muốn âm thầm làm hết sức mình.
Và lần này, mặc dù thực ra Trần Phong cũng không cần, nhưng cô cũng đã đến thủ đô.
Mặc kệ có ích hay không, cô vẫn luôn làm hết sức mình.
Nếu không phải Trần Phong gọi cho u Quốc Hoa, cô cũng không định nói chuyện này cho hắn biết.
Nhưng phản hồi của Trần Phong thì sao?
Cô ấy chưa bao giờ yêu cầu điều gì khác, ngoài việc nói giỡn rằng cô muốn có những bài hát mới.
Quả thật Trần Phong có tặng cô một vài bài hát, vốn là một tác phẩm kinh điển hiếm có, bọn chúng có thể cực kỳ quan trọng trong lòng Lộ Vy, nhưng trong mắt Trần Phong, chúng chẳng đáng giá nhiều như thế.
Đây là một sai lệch nhận thức không thể tránh khỏi.
Dần dần, Trần Phong có chút buồn rầu vô cớ.
Thực sự không biết mình có làm sai hay không.
Đang lúc xuất thần, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn mở ra xem, là điện thoại của Lộ Vy.
Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lộ Vy đang thò đầu ra từ cửa sổ trên tầng 10.
Một tay cô cầm điện thoại, một tay vẫy vẫy về phía hắn.
Cô ấy cười rất vui vẻ, thậm chí còn có chút càn rỡ.
Khuôn mặt của cô ấy đẹp như tranh vẽ, mái tóc dài của cô ấy tung bay trong nắng, con ngươi của cô ấy lấp lánh một thứ ánh sáng khác lạ.
Lúc này, cô không còn vẻ ngoài tiểu thư khuê các như mọi khi nữa, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên, không giống như lời đồn đại của tỉnh Giang Nam và thậm chí là cả miền trung, rằng cái gì mà siêu sao trẻ tuổi có gia thế lớn và xuất thân khó lường nhất.
Khoảng cách quá xa, cô cũng không trông đợi rằng Trần Phong có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng có lẽ vì khoảng cách xa xôi, và đang trong phòng làm việc của mình, nên cô đã thể hiện ra bộ dạng mà trước đây không bao giờ thể hiện ra được.
Kỳ thực, Trần Phong có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lộ Vy trêu đùa trên điện thoại: "Anh đứng bên dưới tắm nắng sao? Tôi nhớ, hôm nay đâu phải thời điểm thích hợp để tắm nắng đâu nhỉ."
"Không, trong đầu đột ngột xuất hiện một số ý tưởng, nên tôi đang suy nghĩ về nó."
"Anh lại có bài hát mới rồi hả?"
Trần Phong suy nghĩ, lần này mình đến đây vốn là để bán ca khúc mà "Ừm."
"Quả thật cũng chỉ có anh mới có nhiều linh cảm như vậy. Lên đây đi, tôi đã chờ anh cả nửa ngày trời rồi đấy."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lộ Vy trở lại phòng làm việc, đi tới trước gương, vẻ mặt không hề vui vẻ như vừa rồi, mà lại có chút phức tạp, ảm đạm.
Cô có tâm sự, một loại tâm sự rất nặng nề.
Kể từ khi cô trở về từ Bắc Kinh, mọi thứ đã thay đổi một cách bất ngờ, đều là thứ mà cô không muốn nhìn thấy.
Cô không biết phải trách ai, có thể là lỗi của cô, hoặc cũng có thể đó là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra.
Trần Phong bây giờ là ở một nơi quá cao.
Thậm chí hắn còn không nghĩ đến việc che giấu năng lực nữa, hắn muốn làm rất nhiều chuyện trong thời đại này, có muốn giấu cũng không giấu được.
Nhưng khi hắn không ngừng thể hiện năng lực khủng bố của bản thân, lần trước hắn đã thu hút sự thèm muốn của một số người rồi, nhưng thực lực của những người đó chỉ có hạn, Lộ Vy có thể dễ dàng húc núi dọa hổ, khiến họ phải lùi bước.
Nhưng lần này, Trần Phong bất ngờ lấy ra "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên bản 2.0", lại còn công khai 10 công nghệ mới ở Hoa Kỳ, điều này đã gây ra một làn sóng cực lớn, khuấy động tranh chấp giữa các cường quốc, cuối cùng phát triển thành một sự kiện ngoại giao tầm cỡ thế giới.
Tuy rằng cuối cùng thì mọi chuyện lại biến mất không thể giải thích được, nhưng đối nội dù sao cũng đã áp dụng một số biện pháp đối ứng, Lộ Vy cũng đã ra mặt.
Ban đầu, nhiều người vẫn có cách hiểu giống như u Quốc Hoa lúc đầu, cho rằng hắn chỉ đề xuất khái niệm kế hoạch dài hạn, hắn đang kể chuyện để tăng sức ảnh hưởng, đồng thời, tìm kiếm lợi nhuận hòng thu tiền.
Tuy nhiên, sau khi Trần Phong trở về Trung Quốc, hắn 'ngựa không ngừng vó' hoàn thành vòng chỉnh hợp cổ phần mới với tập đoàn u Hòa, thẳng thắn sửa đổi kế hoạch thiết kế của viện nghiên cứu Tinh Phong.
Rõ ràng, hắn quyết tâm làm thật.
Tập đoàn u Hòa cũng đã đầu tư thêm, nhưng tỷ lệ nắm giữ cổ phần chỉ đạt ở mức rất nguy hiểm là 31%.
u Quốc Hoa không phải là một kẻ ngốc.
Vì vậy, chỉ có một lời giải thích cho vấn đề này, chính là, 10 công nghệ được Trần Phong công bố ở Hoa Kỳ xác thực là đúng.
u Quốc Hoa thà chi tiền và giảm bớt tỷ lệ sở hữu cổ phần của mình, cũng không phải để chịu lỗ.
Tình trạng này cuối cùng đã khiến rất nhiều người phải kinh động, trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát con lạc đà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận