Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 738: Không Thể Xuyên Qua

Một lúc lâu sau, Trần Phong nghiêng đầu, nương theo ánh trăng nhìn người yêu thương đang say giấc bên gối.
Đầu óc hắn hơi trống rỗng, rất nhiều suy nghĩ hỗn độn đang trào dâng.
Hắn nhớ lại vòng tuần hoàn không thể kiểm soát kia.
Kể từ khi hai người quen biết đến nay, đi từ việc hiểu lầm và nghi ngờ đến việc nương tựa lẫn nhau, rồi đến thưởng thức lẫn nhau, lại đến lúc Trần Phong tự ti mặc cảm, nhưng tình yêu của Chung Lôi thì ngày càng sâu sắc, rồi sau đó Trần Phong cuối cùng đã ngả bài và thú nhận, vốn định sẽ chia tay, nhưng lại ngày càng lún sâu hơn, từng chút một hiện lên từ đáy lòng, cắn nuốt lý trí.
Rõ ràng bây giờ họ đã rất quen thuộc lẫn nhau, nhưng Trần Phong vẫn nhớ như in sự bàng hoàng khó tả trong lòng khi lần đầu tiên nhận ra Chung Lôi, phát hiện ra rằng cô ấy chính là 'Beethoven' của ngàn năm sau.
Khi đó Trần Phong cũng không dám hy vọng xa vời quá nhiều, chỉ nghĩ cho dù trở thành một người bạn bình thường, nói thêm được vài câu thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong vòng chín tháng, mình đã sống được cả thảy 9 cuộc đời, chứng kiến vô số cuộc sinh ly tử biệt, thay da đổi thịt toàn thân, bây giờ cuối cùng lại làm thịt "phiên bản nữ của Beethoven".
Rõ ràng đã trở thành sự thật, nhưng hắn vẫn cảm thấy dường như cách xa cả một đời, không thể tin được.
Nó giống như một giấc mộng, giấc mộng lớn này chứa đựng những thăng trầm, ngọt bùi cay đắng, cũng có cả hạnh phúc và mãn nguyện, Trần Phong biết rõ đó chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn không muốn tỉnh lại, cũng không thể tỉnh lại.
Hắn vẫn thỉnh thoảng tưởng tượng rằng nếu không có nguy cơ tận thế, nếu mọi thứ sẽ tiếp tục bình yên phẳng lặng, rồi hắn cứ trở thành một kẻ tầm thường, chỉ biết ngước nhìn Chung Lôi - người đang ngày càng bay cao hơn, rồi chỉ biết tủi thân và cảm thán tại sao khi còn là hàng xóm của nhau, mình lại không làm cho mối quan hệ tốt hơn.
Vận mệnh này có thể bi ai đối với bản thân mình, nhưng đối với nền văn minh thì không thể nói được chính xác là tốt hay xấu.
Trần Phong lại liếc nhìn Chung Lôi, sau đó im lặng vùi mặt vào gối.
Lúc này hắn cũng không biết là mình đang xấu hổ hay là hưng phấn, có lẽ trong lòng còn có chút tinh thần trách nhiệm nặng nề.
Đây là lần đầu tiên sau cả một khoảng thời gian dài, có một người khác ngủ bên cạnh hắn trước lúc hắn xuyên qua.
Haizzz.
Đã đến lúc nên đi ngủ, hy vọng lần này mình có thể làm tốt hơn.
Nhất định!
Sáng sớm hôm sau, Trần Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Bài trí trong phòng vẫn quen thuộc như cũ.
16 chiếc quần len vì chịu đựng chấn động từ tình yêu mặn nồng đêm qua mà rơi xuống đất, bây giờ đã được xếp ngay ngắn trên chiếc tủ đầu giường.
Trần Phong dụi dụi mắt, đột ngột ngồi thẳng dậy, nhìn bốn phía xung quanh.
Đây thực sự là phòng ngủ chính trong biệt thự riêng của mình.
Hửm?
Sau khoảng 5 giây, hắn nhận ra điều gì đó, đồng tử đột nhiên mở to, khuôn mặt trở nên vô cùng méo mó, vừa hoảng sợ vừa bối rối.
Trần Phong nghiến răng răng rắc.
Xong. . . xong đời rồi!
Mình không có xuyên qua!
Xuyên qua thất bại rồi!
Cái này. . . cái này phải sao đây?
Lần này chúng ta có đánh thắng không?
Sứ mệnh của mình đã kết thúc?
Thực sự kết thúc rồi hả?
Đường Thiên Tâm sao rồi?
Mọi người sao rồi?
Nhân loại đã thoát ra khỏi Thái Dương Hệ rồi ư?
Thực sự. . . kết thúc rồi?
Nền văn minh mắt kép cường đại như thế, chẳng lẽ lần này mình đã thực sự làm rất tốt, tiêu diệt thành công hạm đội của nền văn minh mắt kép trong Ngân Hà rồi?
Liệu hành tinh mje của nền văn minh mắt kép trong siêu đám Virgo có phái thêm một hạm đội mới, lớn hơn và tiên tiến hơn không?
Bước tiếp theo sau khi tạo ra một nền siêu văn minh bao gồm mái vòm Thái Dương và lỗ đen điện tử là gì?
Chúng ta đã chiến đấu như thế nào trong trận chiến này?
Làm thế nào mà giành chiến thắng được vậy?
Hay là thực ra chúng ta vẫn thua?
Chẳng qua chỉ là năng lượng hỗ trợ mình xuyên thời không bị cạn kiệt ư?
. . .
Mười vạn câu hỏi, câu này chưa kịp có đáp án thì câu khác đã nảy lên.
Những điều này tưởng chừng như đơn giản này, nhưng động một chút cũng sẽ liên quan đến sự tồn vong của hàng chục tỷ sinh mạng, cũng như sự tồn vong của toàn bộ nền văn minh, mỗi một vấn đề không ngừng tác động vào tâm trí hắn.
Dần dần, sắc mặt Trần Phong trở nên xám xịt như tro tàn, hai tay ôm đầu, vô cùng khó chịu và khiếp sợ.
Từ lâu, hắn đã lo lắng rằng sẽ có một ngày như vậy.
Đó chính là một ngày đột nhiên mất đi khả năng xuyên thời không, sau đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ có thể phó mặc tương lai cho vận mệnh.
Đúng vậy, mình đã sắp xếp cuộc sống tiếp theo của mình như thế nào, cũng có tính tiềm lực tài phú vô tận, chậm nhất là trong 20 hoặc 30 năm tới sẽ trở thành người giàu nhất thế giới, trở thành một nhà lãnh tụ kép ở cả trong lĩnh vực khoa học công nghệ và nghệ thuật được mọi người ngưỡng mộ, lần này nói không chừng còn có thể trở thành một đại lão ẩn hình trong giới chính trị.
Nhưng điều này có ý nghĩa không?
Tốt cuộc thì ai mà không trở về với cát bụi chứ?
Điều tôi muốn không phải là hiện tại, mà là tương lai!
Khốn nạn, tại sao lại từ bỏ tôi?
Hãy cho tôi thêm một vài cơ hội, biết đâu tôi sẽ thành công!
Tôi biết rằng việc du hành thời không cũng giống như tái tạo lại vũ trụ. Mức tiêu thụ năng lượng này lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi có thể giảm yêu cầu xuống không?
Hãy cho tôi một cơ hội nữa, dù chỉ một lần cũng được!
Đừng chỉ vì một câu không hợp mà từ bỏ nhân loại chúng tôi!
Nhân loại. . . đã rất cố gắng rồi!
Như thế này là không công bằng!
Trần Phong bất giác siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng.
Cảm tính nói với hắn rằng hắn không thể từ bỏ nhận thua như thế, nhưng lý trí nói với hắn rằng, hắn không thể.
Bản thân hắn vẫn làm chưa đủ, còn thiếu sót rất nhiều.
Lần này, nhân loại thậm chí còn không thể hoàn thành việc trồng trọt chiến hạm một cách triệt để, chứ chưa nói đến việc tìm cách phá giải các liên kết ô lưới của chiến hạm lăng trụ, lá chắn trường năng lượng và siêu vật liệu.
Chắc chắn sẽ bị đánh bại.
Làm sao giờ?
Ngoài ra, vẫn còn một tầng lý trí khác đang nói với hắn.
Bỏ đi, đây là chuyện của 1000 năm sau mà.
Đến lúc đó, bia mộ của mình đã sớm ngả sang màu vàng và phong hóa, mọi chuyện đã kết thúc khi mình chết rồi.
Cứ xem như nhân loại diệt vong đi, thì có liên quan gì đến mình đâu?
Nhưng hắn không thể không nghĩ đến những cái tên đang hiện ra trong đầu.
Đường Thiên Tâm, Lâm Bố, Đinh Hổ, Âu Thanh Lam, Đổng Sơn, Âu Dương Chính Hoa, Sergey, Lại Văn Minh. . .
Những người này được kết nối vững chắc với trái tim hắn và tương lai, không thể tách rời.
Hắn đã không còn đơn thuần là một người đàn ông của thế kỷ 21 nữa rồi, hắn sẽ tuyệt vọng hơn, sợ hãi hơn, lo lắng hơn và tự trách bản thân hơn bất kỳ mục đánh giá nào trong bảng câu hỏi của giáo sư Oxford.
Khái niệm về tận thế của những người khác chỉ là giả thuyết, nhưng tận thế đối với hắn lại là sự thật.
Hắn sẽ đau lòng nếu thờ ơ đứng nhìn.
Hắn luôn nghĩ rằng, nhiều người như vậy, phấn đấu và cố gắng từ đời này sang đời khác, cuối cùng vẫn phải đối mặt với tận thế, cuộc sống hoàn toàn bị cắt đứt.
Tất cả sẽ chết, mọi người đều sẽ chết, tất cả mọi người sẽ bị xóa sạch mọi dấu vết đã từng tồn tại một cách tàn nhẫn.
Rõ ràng chúng ta đã cố gắng như thế.
Nhưng kẻ thù của chúng ta quá quá cường đại, phía sau kẻ thù còn có một lực lượng cường đại hơn thế nữa, cường đại không thể tưởng tượng được.
Mình. . . mình phải làm gì đây?
Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi đã khiến mọi người thất vọng.
Lần này. . . tôi không thể xuyên qua được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận