Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 210: Tử Chiến Không Lùi

Bệnh viện có diện tích gần 2,000 mẫu (khoảng 125 ha), toàn bộ nơi này được bao trùm một tấm khiên giống như trên căn cứ sao Hỏa, hiệu quả phòng hộ dường như kín kẽ, không có sơ hở, ngăn cách hoàn toàn virus ở bên ngoài tấm khiên.
Hàng chục ngàn bệnh nhân bị đang được điều trị tại đây. Mặc dù họ vẫn không thể chữa được, nhưng họ làm dịu nỗi thống khổ của bệnh nhân hết mức có thể và để bọn họ ra đi một cách tương đối bình thản.
Cô cười với ống kính, "Cha, mẹ, em trai. Mọi người khỏe chứ?"
Một nhà bốn người cứ vậy nói chuyện với nhau, những gì họ thường nói với nhau hằng ngày chính là khích lệ nhau, cũng kể rằng nhà ai đó vừa có người chết, phía cô y tá lại mất đi một chiến hữu…
Trong cuộc nói chuyện lúc thì yên lặng trầm thấp, khi thì cười cười nói nói.
Rất nhiều chuyện, một khi phải chứng kiến quá nhiều, dần dần cũng chai sạn.
Nhưng sự chai sạn này cũng không mang nghĩa xấu, mà là trong lòng mỗi người càng trở nên kiên cố hơn, khó gãy hơn.
Trong lúc cả nhà đang nói chuyện, phía sau y tá bỗng nhiên truyền đến tiếng la hoảng hốt lo sợ.
Y tá quay đầu nghe ngóng, sau đó cô xoay đầu lại với sắc mặt trắng bệch.
"Cha mẹ! Em trai! Bây giờ mọi người xuất phát đi! Nhanh lên!"
Người cha bên này hỏi: "Đi đâu?"
Y tá suy nghĩ một chút, "Rời xa tường cách ly, vào sâu trong đại lục, còn bao xa thì chưa biết!"
Người mẹ hỏi: "Rốt cuộc thì điểm cuối là ở đâu? Chúng ta có được gặp lại con không? Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?"
"Virus S đã biến dị, hoặc tiến hóa, chúng có thể dùng chuột làm vật trung gian, hơn nữa sẽ theo hô hấp của chuột lan ra trong không khí. Mới vừa rồi, bệnh viện giám sát nội địa truyền tin tức đến, tại một khu dân cư hoàn toàn không bị lây nhiễm bỗng nhiên bạo phát một lượng lớn bệnh nhân. Bệnh viện giám sát kia đã thông báo rằng khu vực mọi người đang ở vẫn là nơi an toàn! Trong khu nghỉ ngơi của bệnh viện bọn con cũng bộc phát một đợt lây nhiễm tập trung, nó bắt nguồn từ một người đã từng nhiễm bệnh. Lãnh đạo đang sàng lọc và kiểm tra hệ thống điều hoà không khí trung ương để lấy số liệu bị lây nhiễm. Con không có thời gian nói cụ thể, mọi người nhanh đi đi."
Do thời gian ủ bệnh của siêu virus S quá kín kẽ, rất khó phát hiện ở giai đoạn đầu và khả năng lây nhiễm của nó là vô cùng khủng khiếp, phương pháp sàng lọc bệnh nhân hiện nay rất đơn giản và thô lỗ.
Bạn đã từng tiếp xúc với không khí có virus?
Đúng, vậy là bạn đã bị bệnh rồi đấy!
Không, vậy thì không sao!
Người mẹ vừa khóc vừa lắc đầu, "Không, chúng ta phải đến đón con."
Y tá quay đầu nhìn người nhà, nói chậm rãi mà kiên định: "Đã không khống chế nổi nữa rồi, không thể vãn hồi. Chuột trên trái đất thực sự quá nhiều, mặc dù điều kiện điều trị của bệnh viện trung tâm rất tốt, nhưng trong một thời gian ngắn đã trở thành đảo hoang, chúng con không có đường tiếp tế. Mọi người đến chỗ con, chỉ có đường chết."
Khi đang nói chuyện, cô y tá nhỏ rùng mình một cái, như thể cô vừa nhận được tin tức gì đó.
"Sao thế?"
Người nhà liên tục truy vấn cô.
Cô lắc đầu, "Không có việc gì, cha mẹ nhanh đi đi, nếu mọi người không đi, sợ rằng sẽ không kịp. Chờ mọi người đến hậu phương, nhất định sẽ có ai đó nghĩ ra cách. Mọi người nhất định phải sống sót, đừng để con hy sinh vô ích!"
Phụt!
Cô tắt truyền tin, sau đó xoay người lại.
Cô nói với y tá trưởng qua bộ đàm: "Chị Lâm, em đã hấp thụ không khí mang virus trong khu vực ký túc xá. Em đã được chẩn đoán, không có bất kỳ kỳ tích nào xuất hiện.”
Đúng vậy, một khi xác định bạn đã hít phải không khí chứa mầm bệnh, cũng giống như tuyên án tử hình, tính mạng chỉ còn 2 tháng.
Bên đầu kia bộ đàm, vị y tá trưởng tên Lâm yên lặng.
Không lâu sau, một giọng nữ trung niên vang lên, "Chị cũng vậy."
Cô hỏi: "Chị Lâm, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Lâm suy nghĩ mấy phút, sau đó mở loa phóng thanh toàn viện, hô lên "tuyên ngôn 626" trứ danh.
"Không thể làm gì khác! Tiếp tục thủ vững mặt trận! Trước khi chúng ta chết, không được cởi quần áo cách ly! Tất cả nhân viên y tế bị nhiễm bệnh thường xuyên đến khu vực khử trùng để thay thế gói năng lượng của bộ cách ly và ngăn lọc. Nhân viên bị lây nhiễm và chưa lây nhiễm, cách ly ăn uống và cư trú bắt đầu từ bây giờ."
"Chỉ cần chúng ta không cởi quần áo cách ly, virus sẽ không thể từ bên trong quần áo cách ly đi ra ngoài, như vậy sẽ không có thêm nhiều người bị lây nhiễm! Chúng ta còn có thể cử động, cho nên chúng ta còn có thể làm việc! Trong khu vực bệnh nặng, có vài bệnh nhân đã có dấu hiệu biến chứng, đây là điều trước nay chưa từng có."
"Chúng ta nhất định phải chứng minh phương án trị liệu của chúng ta có thể tăng cao tỷ lệ sống sót của bệnh nhân, thành quả nghiên cứu của bệnh viện chúng ta có liên quan đến việc nhân loại có thể vững tin và kiên trì hay không! Cho nên, tôi sẽ làm việc, một mực làm việc đến khi tôi không thể cử động nữa, cho đến khi chúng ta dùng đến viên đạn cuối cùng. Tôi hi vọng mọi người hãy cùng tôi! Chúng ta, tử chiến không lùi!"
Những nhân viên y tế đang ở đó nghe được mấy lời này, cho dù là bị lây nhiễm hay không bị lây nhiễm, cũng đều la lên đầy đồng tình.
"Tử chiến không lùi!"
Sử sách không thể nhớ kỹ tên vị này, nhưng những lời của y tá trưởng họ Lâm đã được cả thế giới biết đến, nó không chỉ cổ vũ khu cách ly nội địa được xây dựng tại biên giới, mà thậm chí còn đến tai cả nhân viên y tế và người tình nguyện đang ở khu vực bên trong.
Trong lòng mỗi người đều gầm thét "Tử chiến không lùi".
Người bị lây nhiễm không cởi áo, luôn xuyên chiến bào như vậy, đốt cháy đến giọt máu cuối cùng.
Hoặc, những người này sẽ chủ động xông ra khỏi bệnh viện, dựa vào binh khí trong tay mà giết từng con động vật có vú mà mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ mong có thể tận lực giảm bớt áp lực phía sau.
Người không bị lây nhiễm, vẫn luôn trải qua mỗi ngày không hề sợ hãi, vẫn luôn an tĩnh tại cương vị của mình, làm những gì nên làm.
Có một học viện, đã bị xóa sổ hoàn toàn ngay lập tức vì một lần không quan sát được.
Trên đỉnh đầu mỗi người đều lắp đặt một đồng hồ sinh mệnh đếm ngược.
Kỳ diệu là, không một ai hoảng sợ, mọi người lại càng trở nên thoải mái, an lành trở lại phòng thí nghiệm, tiếp tục phần nghiên cứu của mình.
Ngay cả việc phân tích, lấy mẫu trong phòng thí nghiệm rắc rối và cần sự thận trọng cũng trở nên đơn giản hơn, chính một bãi nước bọt mà mình tự phun ra cũng chính là lượng hàng mẫu lớn tươi sống.
Hơn ngàn người trong viện nghiên cứu, cứ như vậy ở trong bầu không khí an bình tĩnh mịch, chứng kiến hành trình sinh mệnh hai tháng cuối cùng của tất cả mọi người ở đây, cũng cung cấp rất nhiều tài liệu tham khảo cho các thế hệ tương lai, để bọn họ nghiên cứu tại sao virus S lại biến đổi bất thường như vậy.
Hai tháng trôi qua, một ngọn lửa lớn bốc cháy từ sâu trong căn cứ và thiêu rụi mọi thứ. Đó là nút tự hủy cuối cùng được các nhà nghiên cứu nhấn xuống trước khi nhắm mắt lìa đời.
Chiến tranh đã trở lên thảm thiết hơn.
Virus S mà nhân loại phải đối mặt một lần nữa lại trở nên hung dữ hơn, xảo quyệt hơn và khó ngăn chặn hơn.
Các nghiên cứu sau đó cho thấy rằng, tại thời điểm đó, virus S đã tiến hóa và kẻ mang nó không chỉ là loài chuột, mà còn là bất kỳ động vật có vú nào!
Thậm chí điên cuồng hơn chính là, sau khi virus S lây nhiễm sang các loại động vật có vú khác, bọn chúng sẽ bị bệnh, nhưng không gây chí tử. Nó chỉ sẽ làm những con vật này trở nên nóng nảy và hiếu động hơn.
Dơi có thể bay ngày, chuột có thể chui dưới đất, các lọi cá voi có thể vượt biển, bức tường phòng ngự từ vững như thành đồng biến thành thùng rỗng kêu to.
Thứ quỷ này dường như có trí tuệ và mục đích của nó chính là muốn tiêu diệt nhân loại.
Chiến tuyến của nhân loại lại thất bại hết lần này đến lần khác.
Sự hỗn loạn đã không đến như mong đợi. Mặc dù con người đã rút lui trong một thất bại bi thảm như vậy nhưng họ luôn luôn có trật tự.
Khi mọi người hiểu rằng không còn đường thối lui, họ không những không hoảng loạn khi bị nhiễm bệnh mà còn trở nên nhẹ nhõm.
Sau khi cứ hàng loạt người nhiễm bệnh từ bỏ các biện pháp bảo vệ, lao ra khỏi các khu vực an toàn đang càng ngày càng nhỏ hơn và tiến vào các khu vực cách ly ngày càng lớn hơn.
Bọn hắn dùng sinh mệnh như tro tàn hoàn thành rất nhiều chuyện.
Nhân công đào vành đai cách ly, xây dựng cống rãnh.
Nhóm lửa đốt cháy đất đai để tạo thành vành đai ngăn chặn.
Kỹ sư bị nhiễm đã quay trở lại nhà máy, một lần nữa điều chỉnh những phần lỗi nhỏ xuất hiện bên trong chương trình vận hành tự động hoá, thiết lập thời gian tự động hóa thành vô hạn.
Các công nhân dây chuyền sản xuất bị nhiễm bệnh, kéo lê cơ thể mệt mỏi của họ quay trở lại doanh nghiệp đang vận hành tự động, thay thế bộ pin phân hạch hạt nhân mới tiêu thụ một nửa bằng một bộ pin mới, có thể được sử dụng trong 20 năm tới.
Hoặc những người này sẽ hì hục thay những bản pin năng lượng mặt trời, tra dầu mới vào máy móc rỉ sét...
Giáo viên trở lại trường học hoang phế, lôi từ bàn làm việc các bài thi cuối kỳ mà họ đã chuẩn bị nhưng không có thời gian để trao cho các học sinh.
Cảnh sát giao thông trở lại cương vị, vội vàng lái xe đi tuần, tìm kiếm động vật có vú bị lây nhiễm để săn đuổi.
Ngay sau đó, khi những người này lại làm tất cả những việc họ từng làm, trên tay họ cầm nhiều thứ vũ khí, đeo một chiếc túi đơn giản và dấn thân vào con đường giết chóc.
Xin lỗi những bạn hàng xóng trên Địa Cầu.
Trong quá khứ, bọn họ đã từng bảo vệ chúng.
Nhưng bây giờ, họ không có lựa chọn nào khác.
Nhân loại lúc nào cũng ích kỷ.
Nếu người ta phải lựa chọn giữa sự hủy diệt của loài người và sự hủy diệt của trái đất, mọi người sẽ chọn tùy chọn thứ hai mà không do dự.
Vô số liệt sĩ đã sử dụng hai tháng cuối đời để xây dựng tuyến phòng thủ giữa khu vực cách ly và vùng an toàn.
Lại một năm nữa đông đi xuân tới.
Một năm này, nhân loại lại mất đi 2/5 nhân khẩu cùng 1/3 lãnh thổ.
So với trước khi phát sinh đại thảm họa, nhân loại chỉ còn lại một nửa nhân khẩu và thậm chí còn không đủ một phần ba lãnh thổ.
Nhưng cuối cùng nhân loại đã ổn định trận cước, dựa vào vùng chặn nhiệt cao đủ để làm tan chảy nham thạch.
Vùng chặn nhiệt cao đã đốt cháy ngọn lửa vĩnh cửu của nhân loại.
Với lá chắn từ trường cực cao từ đỉnh đến tầng bình lưu, một vùng an toàn mới được thành lập.
Từ trường chống đỡ thiên khung cự thuẫn cuối cùng của nhân loại.
Cùng với việc không bao giờ dừng lại, trong lòng mọi người chỉ vang vọng "Thần Phong".
Nhân loại vẫn giãy dụa ẩn nấp bên trong, liều mạng cho một cuộc sống mới.
Nhưng tình hình khách quan thực sự đang trở nên nguy hiểm hơn.
Gần 8 tỷ người chen chúc bên trong chưa đầy 1/3 lãnh thổ, mật độ nhân khẩu tăng vọt.
Hóa ra nguồn năng lượng và vật tư mà nhân loại nghĩ rằng mình lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, dần dần càng trở nên khan hiếm.
Nếu vào lúc này siêu virus lại một lần nữa bước vào giai đoạn tiến hóa, thì với mật độ nhân khẩu của nhân loại hiện tại, ngày đó chính là tận thế.
Tuy nhiên, sau hai năm đấu tranh gian khổ, ý chí của những người may mắn sống sót đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Nhân loại quyết định phản công.
Nhất định phải, bọn họ chỉ có thể đoạt lấy biện pháp giải quyết vấn đề trước khi siêu virus tiến hóa lần nữa.
Nếu không kết quả cuối cùng chính là diệt vong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận