Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 118: Nhanh Báo Cảnh Sát Đi!

Chung Lôi dùng năm giây để tiêu hóa những lời nói này của Trần Phong, bấy giờ Trần Phong cũng đã mở cửa nhảy xuống xe, hắn đang lôi Mạnh Uyển Nguyệt ngồi trên ghế lái xuống đất.
Chung Lôi theo bản năng cũng đuổi xuống xe, đầu cô vẫn còn chút mơ hồ nhưng cô cũng đã nhìn thấy chiếc moto đang bốc cháy rừng rực ở phía sau, cùng một bầy xe trái phải nằm tán loạn bởi tai nạn xe liên hoàn.
Lúc này cô vẫn hơi choáng váng, tốc độ tư duy cũng giảm đi nhiều nhưng đã miễn cưỡng có chút phản ứng, cô thật sự chưa chết.
"Cô còn đực ra đó làm gì, nhanh báo cảnh sát."
Trần Phong đang ấn ấn khắp người Mạnh Uyển Nguyệt, kiểm tra tình trạng cơ thể cô ấy, khi đã chắc chắn cô ấy chẳng qua chỉ là hôn mê chứ không phải đột tử, hắn ngẩng đầu nhìn Chung Lôi còn chưa có phản ứng, la lên một câu.
Chung Lôi luôn miệng ‘a a’, lần tìm điện thoại khắp người.
Cô vừa lôi được điện thoại ra, thì Trần Phong lại nhào tới, hai tay như cá, mày mò từ hông cô đi lên.
Chung Lôi theo bản năng hét lên, "Anh làm gì vậy?"
"Đừng để ý đến tôi, cô báo cảnh sát! Tôi đang kiểm tra xem cô có gãy xương và nội thương gì không."
Chung Lôi tránh qua một bên, "Không sao… tôi không sao, lúc nãy chỉ đụng phải đầu thôi."
Trần Phong lại đột nhiên giữ lấy mặt cô, đầu ngón tay lật mở nhìn mắt và phần da xung quanh, khi chắc chắn trong mắt không xuất hiện tia máu do xuất huyết não, hắn mới dừng lại
"Có vẻ không bị vấn đề gì lớn, nhưng vẫn không thể xem thường. Được rồi, bây giờ tôi tới đằng kia, sau khi cô báo cảnh sát thì phải liều sống đứng tại chỗ, không được lộn xộn, cho tới khi xe cứu thương tới."
Nói xong Trần Phong xoay người chạy đi.
Chung Lôi gọi điện với bàn tay run rẩy, cô nàng vừa cố tự trấn định, miêu tả hiểm cảnh cho cảnh sát, vừa chăm chú nhìn nhìn bóng lưng xa dần của Trần Phong.
"Cô Chung Lôi, chúng đã xác nhận thông tin mà cô báo, cảm ơn sự phối hợp của cô, mong cô đứng chờ tại chỗ. Chúng tôi sẽ nhanh chóng đến hiện trường sự cố."
Cảnh viên nhận điện thoại cúp máy, Chung Lôi rốt cuộc đã có thể an tĩnh suy nghĩ.
Cô nhớ lại cú điện thoại lúc trước của Trần Phong, nhớ lại trong lúc mơ hồ, khi chính mình vì va chạm mà bị thương, bởi tuyệt vọng mà kinh hoàng đến mức tay chân lạnh như băng, ngay cả cử động ngón tay cũng đều là hy vọng xa vời, thì người đàn ông kia dùng nắm đấm đánh vỡ cửa sổ xe, rồi nháy mắt tiến đến như một vị thần.
Lúc đó cô vẫn mê man, thần trí không rõ ràng nhưng điều khiến cô không thể tưởng tượng nổi chính là, trong khoảnh khắc thấy Trần Phong ngồi vào ghế lái, trái tim cô cảm thấy rất an tâm.
Ngay cả khi đó là thiên đường sau khi chết, cũng không thành vấn đề, nội tâm cô vẫn vô cùng bình tĩnh.
Trong lòng cô xuất hiện một vạn câu nghi vấn.
Cô lại nghĩ đây là đường cao tốc dẫn đến sân bay nên nhất định là Trần Phong đã cưỡi moto, chạy ngược chiều mà tới.
Trước đó Trần Phong chắc chắn cũng đã biết sẽ xảy ra tai nạn, tuyệt đối!
Nếu hắn không liều chết xông tới đây, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Chung Lôi cũng không thành thật mà ngốc nghếch đứng tại chỗ, cô lấy điện thoại của Mạnh Uyển Nguyệt gọi cho anh trai cô ấy, sau khi kể rõ tình huống cho người kia thì lập tức đuổi theo Trần Phong.
Vọt tới bên cạnh Trần Phong, nội tâm cô nàng có rất nhiều nghi vấn nhưng cô không hỏi.
Vì Trần Phong đã biến thành một lính cứu hộ, hắn đang cố khiêng người bị thương từ trên xe xuống.
"Tôi giúp anh."
Cô nàng lao tới.
"Cảm ơn." Trần Phong quay đầu liếc nhìn mới phát hiện là cô, cả giận nói: "Chẳng phải đã bảo cô ngoan ngoãn ở lại rồi hả? Nếu như cô… thôi bỏ đi, cô chắc chắn bản thân không sao?"
"Ừ, tôi không sao."
"Được rồi."
7 phút sau, toàn bộ người bị thương mất khả năng cử động đã được Trần Phong cùng những người dân nhiệt tình khác cứu ra.
Có lẽ nhờ trời cao phù hộ, cũng có thể vì những người dân vô tội bị lôi kéo vào chuyện này cũng chưa cùng đường mạt lộ, có tổng cộng 12 chiếc xe vướng vào vụ tai nạn, gần 30 người, lại không một ai trọng thương.
Chỉ có một người bị gãy tay.
Mạng người này cũng lớn, anh ta là người điều khiển chiếc xe thứ 2 trong dãy va chạm liên hoàn, ngay phía sau là một chiếc container, trước mặt sau lưng đều biến anh ta thành nhân bánh, thân xe của anh ta cũng biến dạng nghiêm trọng, đè ép cả người anh ta ở bên trong không thể động đậy, nhưng trời xui đất khiến, tất cả nơi bị thương đều tránh được chỗ hiểm.
Lúc Trần Phong cưỡng ép mở cửa xe, 10 giây sau khi đưa được anh ta ra ngoài thì chiếc xe có giá trị không nhỏ này lập tức bốc cháy, lan sang cả chiếc container phía sau.
Nhưng tóm lại, anh ta còn sống.
Bây giờ, kẻ người đầy mồ hôi và vết thương, Trần Phong, mới ngồi trên đất thở hồng hộc, lớp áo ở khuỷu tay bị rách tả tơi đã bị máu từ bên trong nhuộm đỏ, loang lổ.
Lòng bàn tay hắn cũng không thiếu vết thương đang há miệng, không biết từ đâu, trên đầu hắn mọc ra một cái túi chườm, bên cạnh cái túi là ngón tay cũng mang theo một vết thương đang rỉ máu.
Chung Lôi cũng kiệt sức ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay đặt lên cổ tay của Mạnh Uyển Nguyệt, xem xét mạch đập của cô ấy.
"Cảm ơn." Chung Lôi do dự nói.
Trần Phong ngửa người dựa vào lan can, "Không cần cảm ơn, đó là điều nên làm."
Trong đầu Chung Lôi nghĩ, chuyện này… sợ rằng không phải là điều nên làm...
Cho dù có là bạn thân cũng không cần phải giúp người ta đến nước này, huống chi hắn còn thành công.
Chung Lôi lại nhìn thay đổi cách đó không xa, chỉ chưa đầy 300m phía trước, cô có thể khẳng định, nếu không phải Trần Phong tới kịp thời, thì cô và Mạnh Uyển Nguyệt đã lành ít dữ nhiều.
"Làm sao anh biết xe của chúng tôi sẽ xảy ra chuyện?" Cuối cùng Chung Lôi cũng mở miệng.
Trần Phong cười một tiếng, "Nếu tôi nói là ngay khi máy bay hạ cánh, mắt phải tôi đã giật mạnh liên hồi, cô tin không?"
Chung Lôi: "…”
"Tả cát hữu hung sao? Chuẩn vậy à?" Trầm mặc mất mười mấy giây cô nàng mới phản ứng lại được.
Trần Phong nhún vai, "Thà tin là có, còn hơn tin là không."
Chung Lôi hỏi: "Nên anh mới mượn moto chạy tới đây?"
Trần Phong: "Không, nói một cách biện chứng thì là… tôi cướp."
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần.
Trần Phong lại cười một tiếng, "Không phát sinh đại thương vong nhưng chuyện xảy ra ở đây nhất định là đại sự, không biết phải xử lý trong bao lâu, nên trước tiên tôi sẽ cho cô niềm vui bất ngờ."
Chung Lôi không biết hắn định làm gì, đầu óc cô nàng đầy mờ mịt.
Trần Phong nhảy lên và chạy về phía chiếc X3, lôi cây đàn ghi-ta mà hắn đã chú ý từ lúc nãy.
Căn bản là hắn không giải thích gì với Chung Lôi.
Một tên "phần tử phạm tội" mới ra lò, cứ vậy mà đứng trước hiện trường do mình tự tay gây ra cách đó không xa, mặt hướng về ngọn lửa, đưa lưng về phía còi cảnh sát, tự đàn tự hát “Dục Hỏa”, không coi ai ra gì.
Kẻ gian hợp với tình thế.
Chung Lôi nghe đến ngây dại.
Hắn vừa đàn xong, xe cảnh sát cũng vừa đến.
Anh trai tài xế được hắn cứu trước đó, đang thận trọng treo tay tiến tới, dùng cánh tay không mang thương tật còn lại, bật ngón cái với hắn, "Người anh em, rất trâu! Cảm ơn! Ngày nào đó tôi sẽ trả ơn anh."
Trần Phong không thèm đáp lại anh ta mà hỏi Chung Lôi, "Khúc phổ này, tôi làm cho cô được chứ?"
Chung Lôi hỏi: "Vậy mục đích lần này anh tới đây chính là muốn đàn cho tôi nghe bài này, ngay trước mặt sao?"
Trần Phong gật đầu, "Đúng, tiếc là chỉ có một thanh ghi-ta, thật ra tôi đã giải quyết xong toàn bộ phần soạn nhạc, tôi muốn có cơ hội đưa nó cho cô."
"Mỗi thanh âm đều thấm đẫm sâu sắc vào linh hồn của tôi, tôi chưa bao giờ nghe một bài hát tuyệt vời như vậy trong cả đời mình và tôi chắc chắn không thể viết một bài hát hay như vậy. Anh có phải là một thiên thần được Chúa gửi đến để cứu tôi không?"
Trần Phong cảm thấy ánh mắt của cô nàng có chút không đúng, có một thứ mùi vị không thể nói rõ ràng chôn vùi bên trong.
Điều đó khiến hắn rợn tóc gáy, không biết trả lời thế nào, liền thuận miệng nói: "Không, nhất định cô có thể viết tốt hơn, cô phải viết tốt hơn! Cô phải tin vào tài hoa của mình."
"Tôi càng tin tưởng tài hoa của anh hơn."
"Vậy thì đến lượt cô tin tưởng mắt nhìn của tôi, tôi cảm thấy cho cô mạnh hơn tôi, chẳng qua là cô đang ở trong giai đoạn hậu tích bạc phát, thứ cô cần là một bước ngoặt."
"Chuyện hôm nay chính là một cơ hội sao?"
"Không hẳn, khụ… khụ…, chuyện viết bài hát này rất cá nhân, tôi không nói nó tốt nhất, cô cứ trở về tự mình suy nghĩ đi, thôi không tán gẫu nữa."
Đúng lúc, người anh em muốn trả ơn cứu mạng lại chen vào, lúng túng nói với Trần Phong.
"Người anh em để lại cách thức liên lạc được không?"
Trần Phong lắc đầu, nhìn những viên cảnh sát đang tiến lại phía mình, nói: "Không cần, chắc chắn sau này anh sẽ có cơ hội đến gặp tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận