Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 192: Hắn Đang Do Dự Cái Gì?

"Ừm, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc có nên cứu Nhạc Phi hay không."
Chung Lôi suy nghĩ một chút: "Tôi cảm thấy vẫn nên cứu."
"Hả?"
Chung Lôi hít một hơi, đáp lại với tốc độ nói cực nhanh.
"Bởi vì "sợ bóng sợ gió" chẳng có ý nghĩa gì. Nếu có cơ hội cứu mà không cứu, chính là khiến cho nhân loại mất đi một loại khả năng tốt hơn. Có lẽ nó sẽ biến đổi lịch sử, khiến chiến tranh tàn khốc hơn, sẽ chết nhiều người hơn. Nhưng, lịch sử luôn có khả năng tự sửa đổi, nhân loại cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề. Cho nên, tôi không muốn phải băn khoăn nhiều như vậy làm gì, chỉ muốn làm điều đó một cách quả đoán và tích cực hơn.
Rốt cuộc kết quả sẽ thế nào, cứ giao cho lịch sử tự mình định đoạt là được. Đừng biến mọi chuyện trở nên nặng nề như vậy, đừng nghĩ văn minh nhân loại yếu ớt. Anh cứ nghĩ mà xem, cho đến bây giờ, nhân loại đã gặp biết bao tai họa diệt chủng, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn vượt qua hay sao?
Anh cứ mãi lo lắng hành vi của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu nào đó, đó là bởi vì anh đang đứng ở lập trường của cá nhân, xem văn minh nhân loại như một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt. Anh đã quá đề cao bản thân và quá coi thường sức mạnh và quán tính của văn minh nhân loại rồi đó.
Còn nữa, tại sao anh chỉ nghĩ đến chuyện cứu sống Nhạc Phi, mà không nghĩ cách biến Tần Cối thành người tốt? Để hai người bọn họ bổ sung văn võ cho nhau, cùng tạo nên nghiệp lớn chứ?
Còn nữa, nếu như anh cảm thấy Nhạc Phi thực sự sẽ gây ra sóng gió, tạo thành bất lợi cho văn minh nhân loại, mà anh đã có thể cứu anh ta, thì cũng có nghĩa là, anh có thể tạo thành ảnh hưởng đối với lịch sử Tống Triều, vậy tại sao anh không làm thêm vài chuyện khác, thủ tiêu cái tác dụng phụ không đáng có kia, chẳng lẽ không được?"
Chung Lôi rất hiếm khi nói nhiều như vậy.
Vì "khai sáng" cho Trần Phong, cô nàng xem như đã vắt hết óc rồi.
Câu trả lời của cô nàng đã bộc lộ tính cách của mình một cách hoàn mỹ.
Để đạt được mục đích, tuyệt đối không đầu hàng.
Cô không hề băn khoăn gì cả, một khi quyết định thì phải làm bằng được, dùng toàn bộ sức lực để làm, không nghĩ đến chuyện lùi bước.
Quyết liệt giống như lúc trước, khi cô nàng đứng trước mặt mọi người, dạng chân chỉ vào phần bụng mà nổi giận với Chu A: "Tên cẩu tạp chủng nhà anh có ngon thì móc cái "thứ xấu xí" kia ra, trước mặt mọi người ở đây, tôi sẽ cho anh thỏa mãn! Anh dám không?"
"Được, tôi hiểu rồi."
Trần Phong chợt đứng lên, bước nhanh về hướng Lại n.
Đồng thời, trong miệng hắn còn lẩm bẩm cái gì mà "tiểu bảo bảo", "rất kiên cường"... kỳ kỳ quái quái.
Nghe xong lời của Chung Lôi, Trần Phong đột nhiên ý thức được chính mình rất buồn cười.
Mình đang do dự cái gì chứ?
Là do trải qua quá nhiều chuyện, hiểu quá nhiều chuyện, cho nên trở nên sợ sệt với mọi thứ sao?
Những lần trước, trong lúc bản thân còn dốt nát, thì làm việc nào việc nấy dứt khoát, quả quyết như vậy. Còn bây giờ, chỉ vì nguyên do không tên mà sợ bóng sợ gió.
Thành quả của Lại n chưa chắc sẽ dẫn đến thế chiến, nhưng bản thân Trần Phong chính là phần tử nguy hiểm chân chính đây này.
Vì sao à, vì ngay từ đầu, hắn đã lăm le tư liệu lịch sử khoa học kỹ thuật ngàn năm rồi, lúc nào cũng muốn "chuyên chở" khoa học kỹ thuật từ tương lai đem về hiện tại, chẳng qua, không thành công mà thôi.
Tại sao lúc mình là "người chuyên chở" thì không suy xét đến hậu quả, mà lúc muốn cứu người lại bắt đầu đắn đo hả?
Thật là tức cười!
Ngoài ra, mỗi khoa học gia đang tồn tại và sắp sinh ra trên thế giới đều có một cương vị trọng yếu. Cho nên, việc chuyển một người từ cương vị này sang cương vị khác, không ai biết tương lai sẽ thay đổi tốt hay xấu, nhưng chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ vừa có mặt lợi và mặt hại.
Nhưng Lại n lại không như thế.
Anh ta vốn là "không có".
Nếu như cứu được anh ta, thì có nghĩa là tương lai mấy chục năm sau đó, nhân loại sẽ có thêm một khoa học gia đỉnh cấp.
Đây nhất định là chuyện tốt!
Hơn nữa, nói không chừng còn có thể thu anh ta về tay, nếu như vậy, anh ta có thể trợ giúp hắn rất nhiều thứ, bất kể là tăng giá trị tài sản của bản thân mình, mở rộng địa bàn, hay là "chuyên chở" những thứ từ ngàn năm trở về, giúp hắn chuyển hóa thành quả...
"Lại tiên sinh, Laure tiên sinh, thật ngại khi phải quấy rầy hai người một chút, tôi có chút việc gấp muốn thương lượng với Lại tiên sinh một chút."
Trần Phong xuyên qua đám người, không để ý đến chuyện người khác đang có một cuộc trò chuyện riêng tư, trực tiếp ngắt lời.
Lúc bắt đầu, thiếu chút nữa hắn đã bị vệ sĩ ngăn lại, nhưng Laure và Lại n đều thấy hắn nên đã ngăn vệ sĩ lại.
Mặc dù Lại n khá kinh ngạc, nhưng vẫn tạ lỗi với Laure rồi đi ra.
"Lại tiên sinh, tôi có một yêu cầu khá mạo muội." Trần Phong nói.
Lại n: "Mời nói."
"Tôi vừa mới nhận được một cuộc gọi từ trong nước, sáng sớm ngày mốt tôi phải ngồi máy bay trở về nước rồi. Cho nên, tôi hy vọng thời gian buổi hẹn của chúng ta sẽ dời đến ngày mai."
"Ngày mai à? Anh không tham gia Grammy sao?" Lại n hơi do dự.
"Tôi không tham gia."
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi nói: "Buổi sáng và buổi chiều ngày mai tôi đều phải tham gia hội nghị, vậy, chạng vạng tối chúng ta gặp nhau được không? Có lẽ hội nghị của tôi sẽ kết thúc vào khoảng năm giờ chiều, sau khi kết thúc, tôi tới tìm anh nhỉ?"
Trần Phong mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: "Được! Tôi sẽ đặt bàn ở nhà hàng bên dưới Beverly Hills, đến lúc đó, không say không về!"
Lại n: "Không thành vấn đề!"
Mọi chuyện đã ổn.
Thời gian chạng vạng tối của Lại n đã bị Trần Phong chiếm cứ,
Như vậy, nguy cơ phi công bị ánh nắng lúc chạng vạng khiến cho lóa mắt sẽ 'chết từ trong trứng nước', Lại n an toàn.
Bàn bạc xong xuôi, Trần Phong nhẹ nhõm, trở lại bên cạnh Chung Lôi.
"Anh vừa nói gì với anh ta vậy?" Chung Lôi vô cùng tò mò, lập tức hỏi han.
Trần Phong vui vẻ nói: "Chúng tôi hẹn tối mai cùng nhau đi ăn tối, không say không về."
Chung Lôi: "......."
Ai vừa mới bảo có khuynh hướng bình thường đấy!
Anh hẹn một người đàn ông cùng nhau ăn tối, vẻ mặt còn kiểu tràn đây khát khao chờ mong, giọng điệu lúc nói chuyện cũng nâng lên quãng 8, anh có thấy cảm giác "tự vả" không hả, mặt có sưng không hả?!
Có cần tôi giúp anh trang trí thêm hai cây nến hỉ nữa không? Hay là thắp nhiều nến hơn nữa cho lãng mạn?
A! Cái tên lừa bịp!
Lộ Vy bảo anh có tâm hồn thiếu nữ, tôi còn không tin!
Tôi...
Nếu như đây là một lý do ám chỉ rằng anh lại từ chối tôi, thì...cũng khiến tôi thất vọng quá đấy.
Chung Lôi tỏ vẻ kiểu áp lực thật là lớn.
Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng hy vọng tôi chuyên tâm sáng tác mà.
Tôi nhịn anh.
Chuyện phát sinh kế tiếp, càng làm cho Chung Lôi cảm thấy "ưu thương" .
Ban tổ chức Grammy gửi thư mời chính thức đến Trần Phong, hy vọng hắn có thể tham gia lễ trao giải Grammy tối mai.
Hơn nữa, ban tổ chức còn sắp xếp chỗ ngồi cho hắn cao hơn cả Chung Lôi, ngay tại hàng thứ hai của khu trung tâm, ngồi cạnh Kelly Sweet.
Nhưng hắn lại kiên quyết từ chối, không hề do dự chút nào.
Hắn không giải thích nguyên do cụ thể với phía Grammy, chỉ nói là đã có hẹn trước, không thể tham dự được.
Chỉ có Chung Lôi là rõ ràng chân tướng.
Cô phục rồi.
Vì cùng Lại n ăn tối, hắn thân là ông chủ Tinh Phong Entertainment, lại không chút do dự nào mà buông tha cơ hội tham dự lễ trao giải giải thưởng âm nhạc danh giá nhất toàn cầu.
Lại còn là vị trí ngồi ở hàng ghế thứ hai!
Đây chính là cơ hội tuyệt vời để quảng bá Tinh Phong Entertainment, tăng sức ảnh hưởng của công ty đến toàn cầu đấy.
Chung Lôi thật muốn bổ cái đầu dưa của hắn ra nhìn một chút, xem rốt cuộc nó chứa gì cái gì bên trong.
Thế nhưng, tâm trạng vui vẻ của Trần Phong chỉ duy trì được đến 9h sáng ngày hôm sau.
Vì để không xảy ra sơ hở gì, khoảng 9 giờ, hắn gửi một tin nhắn cho Lại n, nhấn mạnh cuộc hẹn tối nay.
Lại n gọi lại:
"Yên tâm, không thành vấn đề. Chắc chắn tôi sẽ không tới trễ đâu. Bây giờ, chúng tôi đang chuẩn bị lên trực thăng bay đến Cascade thị sát công trường, mười một giờ trưa sẽ trở về Beverly tiếp tục hội nghị, hội nghị nhất định có thể kết thúc trước năm giờ chiều."
Trần Phong im lặng, quay đầu liếc nhìn dự báo thời tiết trên ti vi.
"Chịu ảnh hưởng bởi dòng lạnh của gió mùa Thái Bình Dương, thời tiết sáng nay sẽ sương mù ở các vùng núi Casades, Merlot, Beiluntes và các khu vực khác gần Los Angeles. Tầm nhìn sẽ vào khoảng 300 mét. Thời tiết sương mù sẽ kết thúc vào lúc 1 giờ chiều. Xin mọi người chú ý an toàn khi du lịch."
Bang!
Trần Phong đẩy cửa xông ra, lao thẳng tới công ty cho thuê trực thăng cách khách sạn 300m.
Đồng thời, hắn dùng giọng điệu không thèm nói lý, hy vọng Lại n từ chối lần xuất hành này.
Đáng tiếc, Lại n không đáp ứng.
Bởi vì lần này anh ta không thể tự ý quyết định hành trình được.
T Phong lại nhắc đến chuyện sương mù chắn tầm nhìn.
Lại n lại nói cho hắn biết, Laure tự khắc có cân nhắc.
Phi công Seker của bọn họ vô cùng ưu tú, còn được tán dương là phi công có thâm niên, lão luyện và thận trọng nhất California, thường xuyên cung cấp dịch vụ lái máy bay cho rất nhiều phú hào đỉnh cấp, có kinh nghiệm lái máy bay trong vùng sương mù vô cùng phong phú, có 8000 giờ bay an toàn, và không có bất kỳ tai họa ngầm nào cả.
Trần Phong chỉ có thể than thở.
Quán tính của lịch sử thật mãnh liệt.
Muốn cứu một người đã định trước là phải chết quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận